*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sắc mặt Âu Dương Chấn lập tức trở nên cực kỳ khó coi, anh tuyệt đối không ngờ rằng Trần Bình lại có thể phong ấn không gian xung quanh.
“Thánh Khí này của mày là cái giống gì thế? Tại sao trước giờ tao chưa từng nghe nói đến?”
Âu Dương Chấn trầm giọng hỏi.
Đám người Đường Béo đang tò mò đánh giá xung quanh lập tức quay đầu, đồng loạt nhìn về phía Trần Bình.
“Tháp Thông Thiên.”
Trâần Bình tùy ý nói.
Tần Dao nghe vậy, khẽ cau mày lại, một cảm xúc như nhớ tới cái gì đó hiện lên trong mắt cô ta.
Đường Béo và Quân Hạo đều gãi đầu, bọn họ chưa từng nghe nói đến tháp Thông Thiên kia.
Âu Dương Chấn cũng lộ ra vẻ mặt mờ mịt, nhưng giờ phút này, Trần Bình đã không muốn nói nhiêu với anh ta nữa, anh trực tiếp điều khiển tháp Thông Thiên trói Âu Dương Chấn lại, rồi sau đó cướp lấy chiếc thuyên nhỏ trong tay anh ta.
Tiếp theo, Trần Bình quay đầu nhìn Đường Béo hỏi: “Béo à, thứ này tên là gì thế?”
“Thuyền Không Gian.”
Đường Béo không chút do dự trả lời: “Con thuyền Không Gian này do một vị cao thủ trong tộc Bạch Hổ thông thạo định luật không gian luyện chế ra.”
“Mặc dù là ở trong hoàng tộc Bạch Hổ thì nó cũng là một kiện Thánh Khí khá quan trọng, người bình thường tuyệt đối không thể nào có được nó.”
“Thân phận của Âu Dương Chấn kia, đúng là không đơn giản mà.”
Lúc Đường Béo nói những lời đó, ánh mắt đầy ý nghĩ sâu xa liếc nhìn Âu Dương Chấn một cái.
Trần Bình gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhìn về phía mấy tên yêu nghiệt khác.
Trong đó có một người, ban đầu Trần Bình vẫn khá là coi trọng.
“Phó Vân Sơn, tại sao cậu lại đi theo Âu Dương Chấn đến đây?”
Trần Bình lạnh lùng hỏi.
Lúc đầu, anh vẫn chưa phát hiện ra Phó Vân Sơn cũng nằm trong đám người ở đây.
Khí tiến vào không gian, mọi người đều nằm trong tầm mắt quan sát của anh, nên anh mới phát hiện ra Phó Vân Sơn.
Phó Vân Sơn nghe vậy, khóe miệng khẽ giật giật, rồi bất đắc dĩ nói: “Tiêu Trạch bảo tôi tới.”
“Hử?”
Trần Bình hơi hơi sửng sốt.
Phó Vân Sơn không chờ Trần Bình hỏi tiếp đã dứt khoát nói rõ mục đích mình đến đây.
“Trước khi tới, Tiêu Trạch đã từng bói một quẻ, nói lần này chúng ta tiến vào di tích sẽ cực kỳ nguy hiểm, chỉ có một phần trăm sống.”
“Mà lần này trước khi đi theo Âu Dương Chân đến đây, cậu ta có nói một câu, bảo tôi đừng nên làm kẻ thù với anh.
Cậu ta từng bói một quẻ, nói anh chính là một phần trăm sống đó của tôi và cậu ta.”
“Bởi vì thân phận của anh rất đặc biệt, nên cậu ta không thể tính được vị trí cụ thể của anh.
Tôi, cậu ta và Vương Tiêu của phái Thần Thương cùng chia nhau mỗi người một ngả tìm anh.”
“Giờ thì, tôi gặp được anh rồi.”
Sắc mặt Trần Bình lập tức trở nên vi diệu, anh quay đầu nhìn đám Đường Béo.
Bọn Đường Béo vừa thấy ánh mắt ấy của Trần Bình thì hiểu ngay anh đang hỏi ban nãy Phó Vân Sơn có ra tay không.
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT