*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ly Hiên nghe được những lời Trần Bình nói, lại cười nhạt: “Nói không sai, trò hay giờ mới mở màn.

Bên đây có phải cũng nên bắt đầu trò hay của chúng ta không?”

Vừa dứt lời, Ly Hiên đã lao thẳng về phía Trần Bình, nguyên khí quanh thân hắn nháy mắt bộc phát, sinh khí vô tận bao trùm khắp cơ thể.

Ánh mắt Ly Hiên cũng biến thành lạnh lùng tột cùng.

“Để cho tao nhìn xem, kẻ tài năng tột đỉnh có thể tiếp được mấy chiêu của tao!”

Khi thanh âm của Ly Hiên cất lên, nguyên khí quanh thân hắn càng mãnh liệt, tựa hồ trong nháy mắt, hắn ta đã xuất hiện bên cạnh Trần Bình.

Trần Bình nhìn thấy tình huống này, hơi hơi nhướng mày.

Sắc mặt của Quân Hạo cũng hơi thay đổi.

Bởi vì anh ta phát hiện, thực lực của Ly Hiên này có vẻ còn mạnh hơn anh ta.

Phát hiện này khiến Quân Hạo có chút kinh hãi.

Thiên phú của anh ta tuy cũng được coi là di truyền từ quái yêu, nhưng để đạt đến trình độ hiện tại, anh ta đã phải sử dụng không ít tài nguyên.

Thế mà Ly Hiên trước mặt này còn không kém anh ta bao nhiêu! Có thể thấy được, Ly Hiên rất được coi trọng ở trong tổ chức Âm Minh.

“Bùm!”

Trần Bình dễ dàng đỡ được đòn tấn công của đối phương, có thể đứng vững ở đó mà không tổn hại gì.

Ly Hiên không khỏi ngạc nhiên, nói: “Cấp bát tinh lại có thể ngăn được đòn tấn công của tao, thực lực của mày cũng thật tương xứng với thiên phú tột đỉnh.”

“Nhưng nếu chỉ có thế này, e là mày không thăng được tao đâu.”

Ly Hiên cười cười khinh thường, quanh thân hắn, quy luật sức mạnh bắt đầu dâng trào.

Trong không trung nháy mắt tản ra vô vàn hơi thở băng giá.

Vài người có căn cơ tu luyện yếu đã cứng còng cả người.

Thậm chí, một vài chỗ đã xuất hiện một tầng sương mỏng.

Đường Béo đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng này, liên nói: “Trần Bình, chặn hắn một láy, chờ tôi xử lý Âu Dương Húc xong liền đến giúp anh.”

Dứt lời, Đường Béo lạnh nhạt nhìn Âu Dương Húc, không chút do dự xông tới, hung hãn nhằm vào Âu Dương Húc.

“Bùm!”

Hai người va đụng vào nhau, bụi khói mịt mù nổi lên khắp chốn.

Âu Dương Húc thoái lui hơn mười dặm, trêи trán đã lãm tấm mồ hôi lạnh.

Mà Đường Béo thì vẫn đứng nguyên ở chỗ đó, thờ ơ liếc nhìn Âu Dương Húc, nói: “Lần này người của hoàng tộc Bạch Hổ xuất hiện ở đây hẳn không chỉ có một mình mày đúng không? Mày vô dụng như vậy, cơ duyên cướp đoạt gì đó làm sao có.”

Sắc mặt của Âu Dương Húc trở nên vô cùng xấu xí, lạnh giọng nói: “Thật sao?”

Đường Béo không trả lời, mà lại lao thẳng về phía đối phương. ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play