*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Người anh em, tôi tìm cậu mệt chết đi được ấy.

Thế nào, có rảnh uống một chén với nhau không?”

Thái độ của Sở Các hiền hòa hơn rất nhiều.

Nếu như Cổ Thiên Đình có thể gom được một hai người trong đám yêu nghiệt thân thánh này thì chắc chắn sẽ là một chuyện tốt với Cổ Thiên Đình.

Trần Bình không thể từ chối, đành gật đầu.

Hai người tìm một nơi vắng vẻ.

“Thần tướng Sở Các, nếu như ông muốn đến đây thuyết phục cho Cổ Thiên Đình thì thôi bỏ đi.

Chắc mọi người cũng biết tính tình sư phụ tôi rồi đó, nếu ông ấy mà nổi bão lên thì chẳng còn gì nữa đâu.”

Trần Bình nói thẳng trước khi uống rượu, để Sở Các khỏi phải tranh thủ tốn nước miếng ở đây làm gì.

Hơn nữa anh với Cổ Thiên Đình có mối thù sống chết, nếu anh không che giãu gương mặt của mình và bị Sở Các nhận ra thì nói không chừng đã bị Cổ Thiên Đình đuổi giết rồi! Sở Các lại dứt khoát gật đầu.

“Cậu cứ yên tâm, chắc chắn không nói đến chuyện đó.”

Sở Các lôi ra một miếng lệnh bài đeo bên hông có phong cách cổ xưa đưa cho Trần Bình.

“Bí cảnh Huyền Sóc cấm tất cả những thứ khoa học kỹ thuật hiện đại, mọi người đều phải dùng sức mạnh của bản thân mình để giành lấy cơ hội.

Thế nhưng có những nơi cậu không nên bước vào, đó là Tội Đô.

Người đi vào đó chẳng một kẻ nào có thể thành công sống sót quay về.”

Dừng lại một chút ông ta lại nói: Đương nhiên nếu như cậu không tin thì có thể tự tìm hiểu đến cùng.”

Trần Bình gật đầu: “Tôi nhớ rồi, thế nhưng Tội Đô tức là sao? Tại sao lại nghe như có tội vậy? Sở Các nói: “Đó chính là nơi những kẻ mang tội bị nhốt vào đó.

Thôi không bàn tới chuyện này nữa, miếng lệnh bài đó là lệnh bài thế mạng, có thể đỡ cho cậu một mạng, xem như Sở Các tặng riêng cho cậu.”

Trần Bình không ngờ Sở Các lại hào phóng với mình như thế.

Anh có nghe nói đến lệnh bài chết thay, đó chính là thứ người viễn cổ tạo ra, không còn nhiều ở thời bây giờ.

Dường như Sở Các biết Trần Bình đang nghĩ gì nên bèn cười cười giải thích với Trần Bình: “Đây là lệnh bài thế mạng Cổ Thiên Đình phỏng theo, chỉ có thể đỡ mạng.

Lệnh bài thời viễn cổ có thể dùng lại nhiêu lần nhưng thứ này thì chỉ dùng được một lần.”

Trần Bình lấy nó ra nghiên cứ cẩn thận rồi khẽ gật đầu.

Hai người nói đủ thứ chuyện trêи đời, uống rượu vui vẻ.

Hôm sau, ngoài di tích Huyền Sóc đã chật kín người, đông như trẩy hội.

Tất cả những người đủ tư cách bước vài di tích đều có tấm thẻ bài.

Nó được phân chia cấp bậc theo màu tư chất bẩm sinh.

Tư chất tuyệt đỉnh: Màu đỏ.

Tư chất thượng thừa: Màu vàng.

Tư chất bình thường: Màu đen.

Tư chất kém: Màu trắng.

Một đám hơn ba ngàn người đứng trước cửa bí cảnh chờ nó mở ra.

Bên hông Trần Bình là một tấm thẻ bài màu đỏ, đứng cùng với bọn Tiêu Trạch, Phó Vân Sơn, Quân Hạo và hơn năm mươi người khác.

Không gian trước mặt xuất hiện nếp gấp, nó bắt đầu giãn ra.

Di tích Huyền Sóc nhanh chóng hiện lên trước mặt mọi người.

Bọn họ không còn quan tâm quá nhiều điều nữa, ai cũng dùng sức mạnh của mình để lao nhanh vào trong di tích.

Chuyện đầu tiên Trần Bình làm khi bước vào di tích đó là mua một bảo vật có thể che giấu gương mặt thật của mình, hóa thành một tên mọt sách ốm yếu. ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play