*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Bình thoáng sững người, anh đáp: “Tôi không có hứng thú mua bất kì tin tức nào cả, hay là khỏi đi.”
Không hiểu sao La Quân này lại khiến Trần Bình cảm nhận được sự nguy hiểm nào đó, thế nên anh không muốn tiếp xúc với con người này quá nhiêu.
La Quân nghe Trần Bình từ chối thì lại cười nói: “Anh bạn cứ yên tâm, tôi không có ác ý gì đâu mà.”
“Chỉ là tôi có một vài tin tức muốn nói ra cho cậu biết hoàn toàn miễn phí.
Và tôi cũng có một việc cân anh bạn giúp đỡ.”
Trần Bình lại nhíu mày thật chặt, nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng nói gì thì La Quân đã nhấc chân đi thẳng tới.
Sau khi đứng kế bên Trần Bình rồi hắn ta lại cúi người xuống, đè giọng thật nhỏ nói.
“Đằng nào cậu cũng là người đã phá hủy chiến hạm Thiên Đình, chuyện tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ chỉ là một chuyện nhỏ như muỗi không đáng kể gì với cậu đâu.”
Trần Bình lập tức trợn tròn mắt, anh đã dùng thuật thay đổi gương mặt của mình và đổi cả hơi thở cũng như khí chất trêи người mình.
Dù có là những người đụng độ với anh hôm đó thì cũng chưa chắc đã nhận ra được thân phận thật sự của anh, nhưng La Quân lại lại biết.
Trần Bình bỗng chốc có cảm giác rợn cả tóc gáy, giật mình nhìn La Quân trước mặt mình.
La Quân lại cười nhạt nói: “Anh bạn trẻ, đi thôi nào! Cậu cứ tin tôi, chắc chắn nó sẽ là những thông tin có lợi cho cậu.”
Trần Bình nghe hắn ta nói thế bèn nhìn chằm chằm La Quân một lúc lâu, ánh mắt ánh lóe lên vẻ chết chóc, anh đứng dậy và lạnh lùng nói với hắn rằng: “Đi thôi, tôi mong rằng anh có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục khiến tôi hài lòng.”
“Nếu không…”
Trần Bình không nói hết lời nhưng anh đã thể hiện ý đồ của mình cực kì rõ ràng và dễ hiểu.
Nếu La Quân không nói những điều khiến anh hài lòng thì có lẽ anh sẽ không hiền lành vô hại như con thỏ thế này nữa.
Suy cho cùng thì anh cũng không thể để cho quá nhiều người biết vê thân phận của mình được.
“Yên tâm đi, tin tức tôi dành cho cậu chắc chắn sẽ khiến cậu hài lòng.”
La Quân cười cười, sau đó hắn ta xoay người đi thẳng ra ngoài cửa.
Trần Bình thấy thế bèn nhấc chân theo, một lát sau đó hai người đã đứng trước mặt một căn nhà nhỏ.
Đúng bên ngoài trông căn nhà này có vẻ cực kì mộc mạc đơn sơ, xung quanh sân chỉ có ba cây gỗ rào lại.
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT