*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Bình không biết chuyện ở hẻm núi Hắc Phong, lúc này Trần Bình đã đến gần hoàng thành Bạch Hổ.

Nơi này là thành phố trung tâm của hoàng tộc Bạch Hổ, nơi nơi đều là người đến người đi cùng chiến hạm, trêи mặt đất cũng có không ít thương đội, lúc này đều đang tiến đến hoàng thành Bạch Hổ.

Nhìn thấy hoàng thành Bạch Hổ to lớn ở phương xa kia, Trần Bình cũng cảm thấy kϊƈɦ động vô cùng, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối, nhà cao tâng san sát nhau, vô số chiến hạm ở trong đó, nhưng là một thành thị trong mộng ảo.

Đây là lần đầu tiên Trần Bình nhìn thấy hoàng thành, thành thị mà lần trước anh nhìn thấy là thành Long Nguyên.

Tuy nhiên thành Long Nguyên không so sánh được với hoàng thành Bạch Hổ, về phần thành Hắc Hổ thì lại có vẽ hoang dã hơn nhiêu, người nơi đó rất tự do, còn hoàng thành Bạch Hổ thì hiện rõ cái khí phái và xa hoa của hoàng gia.

Lúc này, Hạ Hàn Tuyết cũng nhìn sang Trân Bình, cô ta nói: “Chủ nhân, chúng ta có muốn vào hoàng thành Bạch Hổ không?”

Trần Bình suy nghĩ vài giây mới trả lời: “Nhất định muốn vào xem rồi, không biết đến khi nào mới có thể quay lại đây lần nữa.”

Giọng nói của Trần Bình vừa rơi xuống, Thiên Thành lập tức nói: “Chủ nhân, không thể vào thành được! Thập bát ky Hắc Phong có quan hệ với nhị hoàng tử của hoàng tộc Bạch Hổ, hơn nữa Âu Dương Mộng Nhi cũng coi như là người của hoàng tộc Bạch Hổ, chúng ta vào thành, một khi khi bị phát hiện thì khác nào rơi vào miệng hổ.”

Trần Bình nghe nói như vậy thì lại cười: “A, nói như vậy thì hoàng thành Bạch Hổ còn là đầm rồng hang hổ, nếu đã thế thì tôi càng muốn vào xem một chút.”

“Linh thạch trong tay tôi đã tiêu hao gần hết rôi, chiến hạm cũng cần mua đùa ăn, nếu thật sự bị phát hiện thì giết đi, dù sao cường giả thánh khí cũng không tùy tiện ra tay.”

Nghe được lời này của Trần Bình, hai người cũng không nhắc lại nữa, Trân Bình đã quyết định chuyện gì thì bọn họ cũng không thể thay đổi được.

“Đi, vào thành!”

Trần Bình ra lệnh, chiến hạm lập tức bay về phía hoàng thành Bạch Hổ.

Càng ngày càng đến gần hoàng thành Bạch Hổ, Trần Bình mới phát hiện hoàng thành Bạch Hổ nguy nga cỡ nào, cảm giác khí thế rung động lòng người từ trong ra ngoài, giống như nơi này đang trấn áp một còn thần thú Bạch Hổi Hoàng thành Bạch Hổ có nội thành Bạch Hổ và ngoại thành Bạch Hổ, Trần Bình thả neo ở cảng, sau đó tiến vào trong hoàng thành Bạch Hổ, vô số đường ray lơ lửng cùng với người dân tấp nập qua lại hoàng thành Bạch Hổ.

Ngoài phương tiện giao thông là đường sắt thì hoàng thành Bạch Hổ còn có vô số chiến hạm, cũng có thể đưa người có thiên phú nguyên tố đến bất kỳ chỗ nào trong hoàng thành Bạch Hổ, Về phần nội thành Bạch Hổ chính là hoàng thành thật sự, chỉ có hoàng tộc Bạch Hổ có thể tiến vào, hoặc là một số tu sĩ có thiên phú nguyên tố phục vụ hoàng thành mới có thể tiến vào, nghiêm khắc vô cùng, lại cũng giống như một xã hội phong kiến! Trần Bình tìm chỗ dừng chân rồi lập tức đi tìm đến thương hội Cửu Châu, anh cần mua một số đồ vật. ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play