*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Bình không thể ngờ mình lại đến chậm một bước, sắc mặt anh lúc này cũng u ám, anh quát: “Giao Bách Thảo Linh Lộ ra thì tôi sẽ thả cô đi.”
“Ha ha, chỉ dựa vào anh thôi sao? Mặc dù tôi không phải là đối thủ của anh, nhưng anh vẫn đưa đủ thực lực để mà đánh bại được tôi đâu.”
Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi nói, trên tay còn cầm bình ngọc đựng Bách Thảo Linh Lộ, những mùi thơm kỳ lạ kia đang tỏa ra từ bên trong bình ngọc kia.
“Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.”
Trần Bình cũng nói với giọng lạnh lẽo, trên trán hiện lên ấn ký Kỳ Lân.
Anh đánh ra một quyên, hóa thành một con Hỏa Kỳ Lân đập thẳng về phía Thượng Quan Uyển Nhi.
Toàn bộ không gian đều chấn động đôi chút, nương theo Hỏa Kỳ Lân mà gào thét, khiến cho nhiệt độ xung quanh đều tăng cao lên.
“Hừ, để tôi xem thử xem anh cái khả năng gì nào.”
Thượng Quan Uyển Nhi nói với giọng lạnh lùng, trêи trán xuất hiện ấn ký Tổ Long, tỏa ra ánh sáng xanh.
Trong phút chốc, trêи bầu trời hiện ra một chưởng ảnh khổng lồ, tiếp đó nó hướng thẳng về Hỏa Kỳ Lân mà chộp tới.
“Ầm…”
Sau một cú va chạm, Hỏa Kỳ Lân của Trân Bình biến mất không còn tung tích, còn bàn tay lớn màu xanh kia lại càng lúc càng lớn, bắt đầu hấp thu nguyên khí xung quanh.
Trêи người của Thượng Quan Uyển Nhi không ngừng phát ra nguyên khí mạnh mẽ, tụ vê phía chưởng ảnh màu xanh kia, chưởng ảnh màu xanh kia chậm rãi từ hư ảo mà trở nên chân thực, tràn ngập vô số hơi nước.
Sau đó nó đánh thẳng về Trần Bình, xung quanh mang theo vô số chấn động.
Trần Bình nhíu mày, hít sâu một hơi, trên người hiện ra vô số nguyên khí, trong nháy mắt, anh hóa thân thành người khổng lồ cao trăm mét.
Toàn thân anh dày đặc ánh lửa, không ngừng thiêu đốt không khí xung quanh, làm cho nhiệt độ của cả không gian đều tăng cao lên.
Người khổng lồ cao trăm mét Trần Bình vung ra một quyền, toàn bộ không gian liên xuất hiện chấn động.
Quyền ảnh to lớn đánh thẳng về phía chưởng ảnh màu xanh.
“Oành…”
Cả hai va chạm với nhau, phát ra một loạt những tiếng rầm rầm, sau đó mưa phùn rơi tí tách trêи bầu trời.
Chưởng ảnh màu xanh kia vỡ vụn trong nháy mắt, Trần Bình có lợi thế cũng không buông tha cho người khác, lúc ấy, anh gầm lên một tiếng: “Thần quyền Kỳ Lân.”
Hai tay anh ôm quyền, vô số ánh lửa ngưng tụ lại, một quyền ảnh khổng lồ giáng xuống từ trêи trời.
Tất cả những nơi quyền ảnh đi qua đều xuất hiện một trận sóng gợn lên trong không gian, giống như cả không gian cũng không thể chịu đựng nổi.
Hóa thân quyền ảnh của Hỏa Kỳ Lân mang theo lửa cháy hừng hực, đánh về phía Thượng Quan Uyển Nhi kia.
Toàn bộ không gian xuất hiện vô số chấn động, không khí cũng bắt đầu rít gào.
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT