*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quạ Đen cũng đã nhận ra sự khác biệt của cậu chủ Quảng Xuyên kia thì làm sao Trần Bình lại không nhìn ra được chứ? Anh đã biết cậu ta không phải là người bình thường từ lâu, nếu như thật sự sợ hãi thì nhịp tim của cậu ta đã thay đổi từ lâu.

Năng lực thấu thị của Trần Bình đã xuyên thấu khắp cơ thể của cậu ta khi anh tra xét cậu chủ Quảng Xuyên kia.

Mặc dù Trần Bình không biết đối phương dùng cách gì để che giấu tu vi của mình, nhưng anh biết cậu ta hoàn toàn không hề sợ anh.

Dù là ánh mắt hay nhịp tim của cậu ta lúc đó đều đã bán đứng bản thân mình một cách rõ ràng.

“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

Trần Bình chỉ khẽ mỉm cười khi nghe thấy Quạ Đen hỏi vậy, lúc này mới lên tiếng: “Tất nhiên là quay về khách sạn rồi.”

Quay vê khách sạn? Quạ Đen nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng chợt ngốc lặng.

Rốt cuộc Trần Bình đang nghĩ gì vậy? Mặc dù theo suy đoán của anh, người của đường cổ Hoàng Tuyền chắc chắn sẽ không để bọn họ chết, nhưng nề hà người của Vương triêu Sát Lục lại điên cuồng.

Lúc này trở về khách sạn thay vì đổi một chỗ dừng chân khác, chẳng phải tương đương với việc nói cho Vương triều Sát Lục rằng mình hoàn toàn không sợ bị ám sát, kêu họ cử thêm nhiều người đến đây.

Nhưng lúc này Trần Bình đã đi xa rồi, Qua Đen chỉ đành theo sau.

Cuối cùng khi họ quay trở lại khách sạn, mới phát hiện thi thể người phụ nữ ở trong phòng đã không cánh mà bay.

Không những thế hầu như tất cả mọi thứ đều được sắp xếp lại.

Dường như ở đây chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Tuy nhiên cả hai người Trần Bình và Quạ Đen đều không hề cảm thấy bất ngờ, bởi vì dù sao nơi này cũng là địa bàn của Hoàng tộc Thao Thiết, mà có vẻ như Hoàng tộc này có liên quan đến Vương triêu Sát Lục, nên anh hoàn toàn không ngạc nhiên khi nơi đây đã được thu dọn sạch sẽ.

Nhưng đúng lúc này ấn ký trêи tay hai người Trần Bình và Quạ Đen đều phát sáng.

Ấn ký của đường cổ Hoàng Tuyền.

Trần Bình khẽ nhíu mày lại khi thấy ấn ký này, anh chưa bao giờ nghĩ tới nó lại không thể xóa bỏ được.

Cùng với ánh sáng không ngừng lóe lên của ấn ký, một hư ảnh đột nhiên được xuất hiện trong căn phòng.

“Hãy nói cho tôi biết, các anh muốn có được thứ gì nhất?”

Trần Bình không nhìn rõ mặt mũi của hư ảnh đó nhưng anh nhận ra được giọng nói này, vẫn là giọng nói có lực và từ tính.

“Các anh chỉ có một phút đồng hồ suy nghĩ, sau khi nói ra nguyện vọng của mình thì có thể tiến vào con đường cổ Hoàng Tuyền trước.”

Nhưng vẫn còn chưa kịp nói xong thì cánh cửa bỗng nhiên bị mở tung.

Trần Bình và Quạ Đen nhìn thấy cậu chủ Quảng Xuyên kia xông vào.

Cậu ta mỉm cười với đáng vẻ giả bộ ngốc nghếch như cũ. ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play