*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Bình cau mày, lạnh lùng nói: “Cô ấy đã hứa với tôi là sẽ đưa tôi đi tham quan nơi đây.”

Người đàn ông đẩy kính, ánh sáng trên người nổ tung, áp lực chu vi cấp tám sao trung kỳ khiến Quách Dũng đang đứng bên cạnh Trần Bình không thở nổi.

“Bây giờ cô ta vẫn chưa có cái quyền này.”

Dứt lời người đàn ông kéo Chu Bạch Y đang cúi đầu im lặng đi vào thang máy.

Quách Dũng hoàn hồn, đột nhiên hô lên với cô gái: “Bạch Y, nếu không thích nơi này thì em cứ trở lại đi.”

Cô gái quay đầu lại rôi mỉm cười với Quách Dũng, cửa thang máy đóng lại ngay lập tức, nhưng hai người đã kịp nhìn thấy những giọt nước mắt trêи khóe mắt của Chu Bạch Y.

Một đám thị vệ bước tới, không thân thiện nói với hai người bọn họ: “Các người có thể rời đi rồi.”

Quách Dũng cúi đầu không nói lời nào, giống như là không muốn rời đi nơi này.

Trần Bình cũng không nói lời nào đưa Quách Dũng đi ra ngoài, sau khi lên xe, Trần Bình nói với Quách Dũng đang uể oải ở một bên: “Nhóc con, uống rượu không?”

Quách Dũng còn chưa kịp trả lời, Trần Bình đã đỗ xe trước một quán bar trêи một con phố thương mại.

Chiếc siêu xe thể thao màu trắng bạc nhất thời thu hút sự chú ý của mọi người.

“Đừng làm tôi mất mặt.”

Trần Bình xuống xe rồi nói với Quách Dũng vẫn còn trong xe.

Sau đó, Quách Dũng mới từ từ xuống xe và bước vào cùng Trần Bình.

Trần Bình không hiểu nhiều loại rượu ở đây, chỉ nói với người phục vụ rượu: “Một chai rượu ngon nhất mà anh bán ở đây, trước đó thì mang lên một chai cho trẻ em uống.”

Sau một lúc, nhân viên phục vụ cầm một chai rượu màu đen dài nhỏ ởi tới và nói với Trần Bình: “Quý khách, đây là đặc sản của cửa hàng chúng tôi, tôi phục vụ cho anh chai này được không?”

Trần Bình không để ý lắm chỉ gật đầu, điều anh quan tâm bây giờ là chuyện của hội cúng trăng.

Rượu của Quách Dũng cũng được mang đến, một cốc rượu trứng có chút vị sữa.

Trần Bình cầm ly rượu lên, nói: “Không phải cậu đã đưa cô ấy đến đây một cách an toàn rồi sao?”

Quách Dũng cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch: “Không biết Bạch Ysẽ phải chịu đựng điều gì trong đó.

Trong đợt huấn luyện nhóm trước, tôi đã lẻn đến nơi bọn họ ở.”

Nói đến đây Quách Dũng tự rót cho mình ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play