*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Bình mỉm cười và nói với tiên Kiếm Trúc: “Quả nhiên là Kiếm Linh và chủ nhân nhất định sẽ có sự tương đồng nhất định, Trúc Điều cho rằng là do bản thân không thể làm được, còn ông thì lại nghĩ rằng ông không thể.

Không phải kiếm tu nên giữ vững sự tự tin của mình sao, nếu không phải như vậy thì làm sao có thể xuất kiếm chứ?”

“Trúc Điều còn nghĩ rằng ngay cả tàn hồn ông cũng không để lại mà đã ra đi.

Anh ta đã rất vui mừng khi nghe tin rằng chúng tôi đã nhìn thấy ông.”

Bàng Hổ nói thêm.

Tiên Trúc Kiếm vỗ vai hai người họ, mỉm cười và nói với họ: “Tôi đã nhận được tiếng lòng của cậu ta, cảm ơn hai người.”

“Đợi đến khi nơi này đóng cửa, tôi có thể trở lại ngôi nhà đá nhỏ mà ở yên ổn.

Đã lâu không uống trà ở đó.”

Dứt lời, vẻ mặt tiên Trúc Kiếm thoải mái, như thể ông ta đang ngồi ở chiếc bàn trong ngôi nhà đá và uống trà do Trúc Điều pha.

Trần Bình hỏi: “Không biết chúng tôi nên đi ra ngoài như thế nào, chỗ này phức tạp quá.”

“Cô yên tâm là nơi này chỉ mở cửa trong năm ngày.

Một khi năm ngày trôi qua, tôi sẽ đưa tất cả những người còn sống đến lối vào nơi mà cậu đã đi vào trước đó.”

Tính toán một chút thì còn hơn một ngày nữa.

Ngay khi Trần Bình định nói lời tạm biệt với tiên Trúc Kiếm và muốn đi sâu vào phía trong thì thì ông ta đã đứng lên ngăn anh lại.

“Cậu không cần phải liêu mạng như vậy, lúc này đã cách cửa ra vào đã rất gần rồi.

Các người đã lượn quanh trong này gần như một vòng rồi, nếu cứ thế tiến xa hơn, e rằng chỉ có thể đi lại đường cũ thôi.”

Trêи mặt tiên Trúc Kiếm vẫn nở nụ cười, ông ta tiếp tục: “Hai người đã đến đây để bồi tôi, tôi tìm hai thứ cho hai người được không?”

Tiên Trúc Kiếm này ngày thường rất mạnh mẽ, nhưng lúc này lại cư xử như một ông lão cô đơn, điều này không trách ông ta được, dù là ai khi ở một nơi không ai bâu bạn như thế thì cũng sẽ như thế này.

Cả hai vui vẻ đồng ý.

Trân Bình lấy thanh kiếm Đầu Rồng lấy được từ tấm bia và đưa cho tiên Trúc Kiếm.

Tiên Trúc Kiếm kêu lên: “Thằng nhóc như cậu cũng có chút thiên phú, vậy mà cậu cũng có thể lấy được cái này.”

Tiếp theo, tiên Trúc Kiếm nói với Trần Bình về nguồn gốc của thanh kiếm.

Thanh kiếm này suýt chút nữa đã thay thế vị trí của Trúc Điều, và nó có thể được coi là thanh kiếm biểu tượng của tiên Kiếm Trúc.

Thành thật mà nói, thanh kiếm này ở trong tay Trần Bình cũng không phát huy được uy ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play