*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xe của đám người Trần Bình dừng lại, bởi vì khi đến đây tất cả mọi người phải xuống xe đi bộ vào.
Đám người Trần Bình bước xuống xe, quan sát xung quanh rồi bắt đầu tiến về phía thị vệ gác cổng.
Mấy người thị vệ bước tới, nhìn đám người Trần Bình, xem chứng minh trước rồi mới hỏi: “Các người không thuộc khu vực này, sao lại đến đây?”
Trần Bình lúc này đang mặc trang phục thị vệ của Côn Lôn Hư, dùng tông giọng trầm thấp trả lời: “Đến đưa Linh Cô trở về.”
“Linh Cô?”
Đội trưởng thị vệ chau mày, rồi nhìn về phía Kỷ Kha phía sau Trần Bình.
Thế rồi hắn tiến lên trước, sau khi có được chứng minh của Kỷ Kha, sắc mặt hắn liền chuyển sang cung kính, rồi nói với Trần Bình: “Để chúng tôi đưa về là được rồi, các người hãy vê phòng tuyến số một đi.”
Nghe câu nói này, sắc mặt Trần Bình trầm xuống, nhưng vì có đeo mặt nạ nên đối phương không nhìn thấy được.
Hà Kỷ gấp gáp nói: “Không cần.
Hãy để bọn họ đưa em về.”
Ánh mắt đội trưởng đội thị vệ chợt toát lên vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn để lộ ra nụ cười, nói: “Thưa Linh Cô đại nhân, chúng tôi vừa nhận được mệnh lệnh của thống lĩnh Cổ và năm vị Vương Hầu, chỉ cần phát hiện ra tung tích của cô thì cô sẽ do chúng tôi tự mình đưa về.”
Nói xong câu này, thân thể người đàn ông cường tráng cùng đôi mắt sắc lẹm lạnh lùng nhìn đám người Trần Bình, gắn giọng nói: “Cút vê phòng tuyến số một của các ngươi đi.”
Trần Bình không manh động, ánh mắt của hắn quét một lượt toàn cục diện, tính toán toàn bộ lực lượng phòng ngự xung quanh.
Lực lượng năm trăm người thị vệ, trên tường thành còn có vài chục tay súng và pháo đài, gân đó còn có trận địa pháo tự hành, còn có thêm vài chiếc chiến cơ đang đậu ở đó.
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT