*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đây chính là điều mà ông ta nằm mơ cũng muốn lấy được! Sản phẩm của nền văn minh đến từ vùng đất thế giới bên kia! Trong đôi mắt của Tào Anh tràn đầy sự say mê, từng bước từng bước đi về phía dãy núi phủ đầy tuyết, theo sau là một đội vệ binh luôn mang bên người.
Rất nhanh, Tào Anh đã tới trước mặt, thống lĩnh Cố nhìn thấy Tào Anh đi tới, khẽ cười nói: “Thống lĩnh Tào, ông đến nhanh thật đấy.”
Tào Anh liếc nhìn thống lĩnh Cố, khóe miệng hiện lên một ý cười lạnh, nói: “Thống lĩnh Cố, đã lâu không gặp.
Bây giờ Côn Lôn Hư này được ông quản lý đâu vào đó, thật sự không dễ dàng.”
Cố Diệu Văn cười cười một tiếng, hỏi: “Thống lĩnh Tào đến đây là vì điêu gì?”
“Tất nhiên là vì nó.”
Tào Anh nhìn phi thuyền đã vượt qua văn minh khoa học kỹ thuật trước mặt, trêи mặt tràn đầy hưng phấn.
Bước tới gân hơn, ông ta đưa tay ra chạm vào, cảm giác lạnh buốt truyền đến tay, loại sức mạnh khoa học kỹ thuật và hệ thống văn minh này, chính là tôn tại vang vọng vô số lần trong giấc mơ của Tào Anh.
Cuối cùng ngày hôm nay, ông ta cũng đã tìm thấy nó.
“Thống lĩnh Cổ, tôi muốn mang phi thuyên này về Tổng cục Cửu Châu nghiên cứu, hãy phái người, chuyên gia và xe chuyên dụng đến hộ tống nó.”
Tào Anh trực tiếp mở lời.
Nhưng mà, Cổ Diệu Văn trực tiếp cau mày: “Thống lĩnh Tào, vậy ông có lẽ phải thất vọng rồi.
Phi thuyền này, Tổng cục Cửu Châu muốn nghiên cứu, có thể, nhưng mà, chỉ có thể ở đây, do người của tôi bảo vệ bốn phía.
Nếu không, xin mời Thống lĩnh Tào quay về cho.”
Nghe vậy, Tào Anh nhíu mày, trong khóe mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo, lạnh giọng quát: “Cố Diệu Văn, ý của ông là gì? Ông đây là đang muốn ngăn cản Tổng cục Cửu Châu tôi
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT