*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong nháy mắt, trêи người của Hỏa Bất Ngôn tỏa ra khí thế vô cùng mạnh mẽ dọa đến tất cả mọi người xung quanh! Tất cả mọi người đều bị ngạc nhiên và sợ hãi và sợ hãi, họ trợn mắt ngoác mồm nhìn Hỏa Bất Ngôn.

Khí thế này quá dọa người rồi! Bán bộ Bỉ Ngạn? “Không, chắc không phải là Bán bộ Bỉ Ngạn đâu, khí tức của Bán bộ Bỉ Ngạn không giống như vậy, khí tức này vẫn còn kém hơn nó một chút.”

Trong đám người, có một ông lão nhíu mày nói vậy.

“Khủng bố thật! Người của Ngũ Hành có thể mạnh như vậy sao, bọn họ sẽ không muốn dẫm vào vết xe đổ mấy chục năm trước chứ?”

“Chuyện này thì ai biết được, có điêu nếu người của Ngũ Hành đã dám xuất hiện thì chắc chắn sẽ có người khác ngăn cản bọn họ.”

Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, mỗi người nói một kiểu khác nhau.

Trần Bình đứng ở một bên thì nhíu chặt lông mày lại, anh có thể cảm nhận được trên người đối phương có một luồng khí tức ác liệt, mà luồng khí tức đó càng mạnh mẽ lại càng doạ người hơn! Người đó đã chuẩn bị đánh toàn lực ra ngoài rồi.

“Cậu Trần Bình, tôi hỏi cậu một lân cuối, cậu có trả cho tôi không?”

Hỏa Bất Ngôn lạnh lùng nói, trêи người anh ta có một luồng ánh sáng màu đỏ rực như ánh mặt trời ban trưa,cả người anh ta giống như được tắm ánh nắng mặt trời vậy.

Trần Bình nhíu mày, anh lạnh lùng nói: “Muốn đánh thì cứ đánh đi.”

“Ầm”



Vừa dứt lời, Hỏa Bất Ngôn liên biến ra một chùm sáng màu vàng kim nổ tung ra rồi lao về phía Trần Bình! Cú đấm này khiến Trần Bình không thể nào nhìn ra quỹ tích của nó! ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play