*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đồ mẹ để lại cho anh ư? Nó liên quan đến kho tàng bí mật của nhà họ Lâm không? Trân Bình bối rối với hàng ngàn câu hỏi nên bắt đầu im lặng nhìn Tinh Thạch trong tay mình.
Rốt cuộc Tinh Thạch này có ích lợi gì? Liệu có khác gì với Ô Kim Thạch chế tạo sinh mệnh đó không?”
“Ông ngoại, Tinh Thạch này có giống với Ô Kim Thạch không? Trần Bình hỏi.
Ông cụ nghĩ nghĩ, nói: “Ô Kim Thạch? Không thể so sánh với Tinh Thạch được đâu, Ô Kim Thạch là một thứ đặc biệt ở Côn Lôn Hư, vì sự ảnh hưởng của Tinh Môn nên biến chất tạo thành khoáng thạch.
Thật ra thứ đó hai khu vực khác của Tinh Hôm cũng có.
Thế nhưng chúng không thể khai thác được nên chỉ có nước chúng ta mới cung cấp được Ô Kim Thạch.
Thế nhưng chúng ta không thể loại trừ khả năng bọn họ đã gom góp được kỹ thuật khai thác.”
Nói tới đó, ông cụ lại đứng dậy khỏi ghế như vừa mới nhớ ra gì đó, vỗ vai Trần Bình nói: “Con ngồi đây chờ ông một lát.”
Nói xong ông cụ bèn vào trong.
Trần Bình ngoài sân cầm Tinh Thạch to bằng lòng bàn tay, anh giơ lên cao nhìn xuyên qua ánh mặt trời.
Dưới ánh mặt trời, Tinh Thạch còn trở nên trong suốt và có thể nhìn xuyên qua, trông thấy những thứ đang lượn lờ bên trong nó! Đây là… Trần Bình giật mình nhìn lại thật kỹ và cố gắng thúc ɖu͙ƈ mình năm bắt sức mạnh.
Thế nhưng một sức mạnh cực lớn lại đẩy Trần Bình ra khỏi đó.
Dường như bên trong Tinh Thạch có một sức mạnh kỳ quái nào đó đang ngăn cản anh học được.
Hơn nữa Trần Bình còn cảm thấy não
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT