*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Năm Vương Hầu Bỉ Ngạn đi rồi quay lại! Điều này làm cho mí mắt Tào Anh giật giật mãi! Nhất là giờ phút này Vương Hầu Bỉ Ngạn đầy tức giận, khí thế trêи người, trực tiếp đè nén cả một vùng trời! Điêu này làm cho một kẻ nửa vời như Tào Anh cực kì yếu kém và nhỏ bé! Năm người đó lập tức tung ra sức mạnh không thua kém bất kì ai đánh thẳng về phía Tào Anh! Răng rắc! Không gian vỡ nát! Tào Anh hoàn toàn không thể chịu nổi áp lực này! Hai đầu gối ông ta mềm nhữn, trực tiếp quỳ gối xuống mặt đất! Mặt mũi đã nứt ra, máu tươi chạy xuống! Đây là sức mạnh của Năm Vương Hầu Bỉ Ngạn ư? Trước mặt bọn họ, Tào Anh không thể nào vực dậy chút ý chí hay sức mạnh phản kháng! “Tào Anh to gan! Dám xem năm người chúng tôi như cỏ rác! Cậu xem lão già này như một trò tiêu khiển đúng không?”

Lý Vương Hầu mặt chữ điền trong số năm người lập tức nổi giận lên tiếng, âm thanh đó vang dội như sấm sét giữa trời quang! Cả Tương Giang đều nghe thế tiếng sấm chớp giật đùng đùng! Bấy giờ Tào Anh đang quỳ dưới mặt đất chấp nhận sức mạnh của năm người, khóe miệng đầy máu! Ông ta nói: “Năm vị Vương Hầu hiểu lâm rồi, vấn bối chỉ, chỉ ra đây tiễn cậu Trần Bình thôi…”

Tào anh biết nếu giờ phút này ông ta không nhận sai thì chỉ sợ là sẽ chết ở nơi này! Ông không muốn trở thành một kẻ mạnh rồi chết sau một ngày đâu, thế thì quá đau thương! ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play