*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôn Bất Tu sắc mặt hoảng sợ, nhìn Tiêu Trung Quốc đang đứng sừng sững tại chỗ, trong khóe mắt hiện lên sự kiêng nể, nói:”
Ông lại như vậy mà đã đạt được rồi! ”
Tiêu Trung Quốc vung tay lên, chiến bào Thanh Long trêи người trực tiếp bị cuộn lên toát ra khí thế chính trực chấn động xung quanh, trầm giọng nói: “Tôn Bất Tu, ông thua rồi!”
Mặt Tôn Bất Tu tối sầm lại, trong khóe mắt hiện lên nét nghiêm nghị hung dữ, bất lực thở dài, nói: “Tôi thua rồi.”
Tào Minh Nghiệp ở phía sau, lúc này thấy Lão Tê và Lão Tôn đều đã thua, lúc này liên mặc kệ.
Hắn bật dậy hét lớn: “Lão Tôn, ông làm sao vậy?Ông là trưởng lão của nhà họ Tào tôi, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy! Ông còn là môn đồ trung kỳ của khu vực thứ bảy đấy!”
Tôn Bất Tu lắc đầu, nhìn Tào Minh Nghiệp, nói: “Cậu chủ, Tiêu Chí Tôn mạnh hơn tôi.
Hôm nay, chúng ta thua rồi, vẫn là quay về đi.
”
“Không thể nào!”
Tào Minh Nghiệp lúc này nhảy dựng lên, hét lớn: “Tôn Bất Tu! Bổn thiếu gia ra lệnh cho ông, đi bắt Trần Bình lại cho tôi.
Tôi muốn cậu ta quỳ xuống mặt tôi xin lỗi! Nếu ông mà không làm được, quay về tôi sẽ nói với cha, để ông ấy trừng phạt ông! ”
Tôn Bất Tu sắc mặt tối sầm lại, lông mày nhíu lại, liếc nhìn Tào Minh Nghiệp.
Đâm lao thì phải theo lao.
Tào Minh Nghiệp này được cưng chiều từ nhỏ, ngang ngược độc đoán đã quen rồi.
Điều này cũng khiến Tôn Bất Tu cảm thấy có chút tức giận.
Bản thân tốt xấu gì cũng là Môn Đồ của khu vực thứ bảy, lại có thể bị một tên nhóc con lớn tiếng chửi mắng như vậy! Tê Thiên Sinh cũng vội vàng đứng lên thuyết phục: “Cậu chủ, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên tính việc lâu dài, Tiêu Trung Quốc dù sao cũng là trí tôn ở trong khu biên giới, nếu mà
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT