*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt Trần Bình hiện lên vẻ đây cương quyết, anh tức giận hét lên: “Điêu kiện như vậy, tôi sẽ không đồng ý! Cậu ấy là anh em của tôi, không phải công cụ để sử dụng!”
Kiếm trong tay Trần Bình chỉ thẳng về phía Lạc Kỳ, trong mắt tràn đầy lửa giận! Lạc Kỳ nghe vậy, chân mày xinh đẹp nhíu mày, lạnh lùng nói: “Trần Bình, anh có biết vừa rôi anh ra đưa ra quyết định gì không? Anh từ bỏ con chip lưu trữ ký ức của Giang Uyển, đây là lựa chọn của anh?”
Kiếm trong tay Trần Bình phát ra ánh sáng lạnh lẽo chĩa vào Lạc Kỳ, lạnh giọng đáp, “Nếu Giang Uyển ở đây, cô ấy nhất định không đồng ý để tôi lựa chọn như vậy! Tôi yêu cô ấy, cho dù cô ấy không còn ký ức, quên hết tất cả mọi chuyện trước đây, tôi có thể đuổi theo cô ấy lần nữa, khiến cô ấy yêu tôi lần nữa! Chỉ cân cô ấy còn là Giang Uyển một ngày, thì vĩnh viễn là vợ của Trần Bình tôi! Trần Bình tôi sẽ luôn bảo vệ cô ấy, yêu thương cô ấy!”
“Lạc Kỳ, ý đồ của cô đã tính sai rồi! Muõn dùng Giang Uyển uy hϊế͙p͙ tôi, chính là sai lầm lớn nhất mà nhà họ Lạc cô phạm phải!”
Trần Bình hét lên, câu cuối cùng, như tiếng dã thú gầm thét dữ dội! Lạc Kỳ nhíu mày, nhìn chằm chằm Trần Bình đang không ngừng bộc phát sát ý trước mặt, siết chặt con chip trong tay, dứt khoát ném vào dung dịch bên trong ống nghiệm cầm tay, lạnh lùng nói: “Tôi tôn trọng lựa chọn của anh.”
Ục ục! Con chip lưu trữ ký ức lập tức bị hòa tan trong dung dịch, sủi ra chút bọt bong bóng.
Trân Bình trơ mắt nhìn con chip tan dần, trong mắt lóe lên sát khí ngập trời, hét lớn: “Toàn bộ nhà họ Lạc, tôi sẽ giết hết!”
Gầm! Thét lên một tiếng nặng nề, toàn thân Trân Bình lóe sáng chói mắt, nhằm thẳng về phía Lạc Kỳ mà lao tới! Nhưng mà, đám hộ vệ sau lưng Lạc Kỹ lập tức nổ súng, bắn thẳng vào Trần Bình!
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT