*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thạch Thái An đứng đối diện, nhếch mép lên cười khẩy, nói: “Ông Hai, những lời đó của ông không đúng rồi, Thạch Thái An tôi mạo hiểm tính mạng từ khu mười hai chạy đến đây, chính là để bảo vệ tông mạch nhà họ Trần đấy, sao ông lại có thể đuổi tôi đi như vậy chứ? Nếu như nhà họ Trần xảy ra vấn đề gì thì cũng gây bất lợi cho đảo Thiên Tâm mà.”

“Ông Hai, thế nào? Có cần tôi đi vào giúp các người ổn định cục diện không?”

Thạch Thái An nói tiếp, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.

Trần Thiên Trúc nheo mắt, tức giận nói: “Chuyện của nhà họ Trần, không cần Thạch Thái An ông phải lo lắng! Đây là nhà họ Trần, tôi bây giờ ra lệnh cho ông, dẫn theo người của mình, cút!”

Nghe vậy, sắc mặt Thạch Thái An tối sầm lại, cười hai tiếng rồi nói: “Ông Hai, ngài đây là có chút vô lý rồi, tôi hiện tại không ở trong trang viên nhà họ Trân mà, tôi chỉ ở bên ngoài nhìn mà thôi, chẳng may xảy ra trường hợp khẩn cấp, tôi cũng dễ nhanh chóng cứu giá được.”

Nghe xong những lời nói vô liêm sỉ của Thạch Thái An, trong lòng Trân Thiên Trúc liên bốc hỏa tức giận! Nếu như là trước kia, Trần Thiên Trúc sẽ trực tiếp dẫn theo Tứ phương hổ Ky đạp nát khu mười hai! Nhưng bây giờ không như trước được nữa, Tứ phương Hổ Ky đã rút ra hơn một nửa hộ vệ đi chống lại dòng nhánh.

Bây giờ, người ông ấy có thể sử dụng không nhiều.

Bên ngoài, có hai mươi nghìn chiến sĩ của Thạch Thái An chặn cửa, quả thực không dễ dàng.

Nhưng chính vào thời điểm này.

Trong tâm mắt của mọi người, trêи đường phía sau Thạch Thái An bỗng nhiên từng đội từng đội quân xuất hiện! Hơn hàng chục nghìn người! Dẫn đầu chính là Chu Khánh, còn có Trịnh Thái và Ông Bạch, thậm chí Liễu Nam cũng có mặt! Đối mặt với một đội quân bất thình lình này, Thạch Thái An quay đầu lại, sắc mặt u ám, khóe mặt giật giật, đằng trước đằng sau đều bị bao vây rồi.

Chu Khánh dẫn theo người trực tiếp đi qua Thạch Thái An từ bên cạnh, đứng trước cổng, cung kính cúi đầu với Trần Thiên Trúc nói: “Ông Hai, phụng mệnh cậu chủ, đến đây tiếp viện!”

Nói xong, Chu Khánh chỉ vào Trịnh Thái, Ông Bạch và Liễu Nam bên cạnh, nói: “Bọn họ đều là người của cậu chủ, tổng cộng dẫn theo bốn trăm nghìn người!”

“Tốt”

——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play