*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Hoa Sinh cười nói: “Ông chủ Thạch, vẫn còn có chuyện ông sợ không thành? Ông là một trong những chủ khu của khu mười hai này đấy.”
Thạch Thái An cũng cười ha ha một tiếng rồi nói: “Ông Trần, cho dù tôi là một trong những chủ khu của khu mười hai đi nữa, thì đây cũng là chuyện nội bộ của Trần Thị các người.
Tôi là người người nhúng tay vào, nếu như đắc tội với dòng chính nhà họ Trần thì chắc chắn sẽ có kết cục không tốt đẹp gì.”
Trần Hoa Sinh trầm tư, hướng ánh mắt lên hỏi: “Ông chủ Thạch thật sự không muốn giúp sao?”
Thạch Thái An cười nói: “Ông Trân, không phải tôi không muốn giúp, chỉ là việc này… Ông cũng biết mà, các anh em đều làm loạn lên với tôi, lần này giúp dòng nhánh các người nghĩa là gánh trêи đầu mối nguy hiểm mất đầu, nếu như không có đủ lợi ích để các anh em có thể liều mạng, tôi nghĩ, chỉ dựa vào tôi thì lực bất tòng tâm.”
Đã nói đến đây rồi, Trần Hoa Sinh liên hiểu ý trong lời nói của Thạch Thái An.
Ông ta nghĩ một lúc rồi nói: “Ông chủ Thạch, chỉ cần ngày mai ông ra tay giúp dòng nhánh chúng tôi, thì không những khu mười hai này thuộc về ông, mà tôi còn tặng thêm cho ông một khu, thế nào?”
“Được!”
Thạch Thái An bỗng vỗ nhẹ lên tay vịn ghế sô pha, cười lớn hai tiếng, nâng ly rượu lên nói với Trần Hoa Sinh: “Ông Trần không hổ danh là người làm việc lớn, có dũng khí! Việc này, Thạch Thái An tôi chắc chắn sẽ giúp được, cạn!”
Trần Hoa Sinh cười, nâng ly uống một hơi cạn sạch với Thạch Thái An.
Bão tố bắt đầu nổi lên từ đêm nay.
Thế lực ở khắp nơi đều đang rục rịch chuẩn bị.
Đây là một vòng xoáy cực lớn đủ để thôn tính tất cả.
Rạng sáng, Trần Bình vẫn chưa ngủ mà đứng trong sân đợi báo cáo của thuộc hạ.
Vào lúc này, đối diện với ánh nắng vàng ban mai rực rỡ, Thập Thất đi đến sau lưng Trân Bình, hơi cúi người xuống nói: “Cậu chủ, bên dòng nhánh đã tập hợp xong rồi.
Thạch Thái An của khu mười hai đêm qua cũng đã tiến hành qua lại bí mật với Trần Hoa Sinh rồi, hẳn là sẽ có hành động.
Còn về Lâm Tạ, trước mắt vẫn chưa có hành động gì.”
Trần Bình đút hai tay vào túi quần, ánh mắt thờ ơ nhìn về phía mặt trời, thở hắt ra một hơi: “Biết rồi, liên lạc với bên Chu Khánh, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.”
“Vâng!”
Thập Thất đáp lại rồi nói tiếp: “Cậu chủ,
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT