*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đánh đến mức đầu của đối thủ nổ tung, huyết tương và não tương phun ra, là tiết mục Đinh Thiết Ngưu định làm.
Vào lúc này, nhìn thấy vóc người Trần Bình khá phổ thông, nhịp bước phổ thông, giá trị võ lực gần như bằng không, Đinh Thiết Ngưu có chút không chờ được nữa.
Tiếng chuông điện thoại di động du dương vang lên, khiến bầu không khí trang nghiêm ban đầu ngưng trệ, Đinh Thiết Ngưu nhìn Trần Bình lấy điện thoại từ trong túi ra, vẻ mặt tức giận.
Lên võ đài mà vẫn mang theo điện thoại di động của mình, cầm điện thoại cũng không thành vấn đế, nhưng lại dám lấy điện thoại ra bấm, như thế này có vẻ cực kỳ coi thường Đinh Thiết Ngưu! Trong lòng Đinh Thiết Ngưu vô cùng khó chịu, hai mắt có thể bốc hỏa.
Hoàng Phủ Văn Bân ngẩn ra một chút, cười lạnh nói: “Thằng nhóc này thật liều lĩnh.
lên võ đài rồi mà còn dám lấy điện thoại ra.
Không biết chỉ cần lên võ đài thì có nghĩa là cuộc chiến đã bắt đầu sao.”
“Ha ha ha, Văn Bân à, anh quá đề cao cái đám nhà quê này rồi, thằng ranh con kia lên cũng không đủ để người ta đập đầu.
Có nghe điện thoại hay không cũng không quan trọng.”
Lão Phí vui vẻ nói, như thể đã thấy đầu của Trần Bình đánh nát..
“Đúng là không có sức, nhưng thằng oắt hình như có chút quen mặt.”
Hoàng Phủ Văn Bân lẩm bẩm.
Trần Bình câm điện thoại, cười thật tươi: “Uyển Nhi, em có nhớ anh không?”
“Ai nhớ ngươi, khi nào vê?”
“Tôi đoán nó sẽ không hoạt động hôm nay, ngày mai.”
Nhìn Trần Bình nói chuyện thân mật với vợ, Đinh Thiết Ngưu cảm thấy mình bị xúc phạm.
Đã ở trong võ đài và trở thành đối thủ của Đinh Thiết Ngưu của tôi.
Anh còn nói chuyện
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT