*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.(Sửa lại: Tướng quân lệnh là nhẫn ngọc, thường đeo ngón cái, không phải là lệnh bài.
Viết lung tung.) Bà ba? Nghe vậy, Trần Khắc Sinh nhíu mày, nhướng mày nhìn về phía cửa chính.
Ở đó, hai tên hộ vệ đi trước, đạp cửa bước vào.
Sau đó, có một người phụ nữ thanh tú mặc váy tơ trắng, trong tay cầm một chuỗi Phật châu, ước chừng ba mươi bốn mươi tuổi, làn da được chăm sóc rất tốt, dáng người yểu điệu, nở nang.
Nhìn từ xa, người phụ nữ này tỏa ra khí chất trong trẻo, lạnh lùng, không vướng bụi trần, như ngày nào cũng ăn chay niệm Phật, khiển người ta có cảm giác muốn cúi đầu lui ra ngoài.
Người phụ nữ này có mái tóc dài búi ở trêи đầu, khuôn mặt đẹp đẽ, môi mỏng nhợt nhạt, sống mũi khá cao, trong mắt ẩn chứa sự thanh tịnh, không chút khát cầu.
Bà, Dao Đế từ từ đi vào.
Mấy vị trưởng bối, cậu ấm cô chiêu đang trong sân kia, lúc này đều tạt ra xa, lắng lặng đứng ở một bên, không đám nói một lời.
Hình như thân ảnh gây yếu trước mặt, tổng cộng chỉ có hai hộ vệ nữ đi cùng, lại khiến bọn họ sợ hãi vô cùng.
Bà ba, bà ba dòng họ Trần.
Kể từ khi gả vào nhà họ Trần, rất hiếm khi xuất đầu lộ diện.
Ngay cả Trần Bình, suốt 20 năm qua cũng chưa từng thấy bà ba quá ba lần, thời gian mỗi lần gặp mặt đều rất ngắn.
Vì vậy, Trần Bình không có ấn tượng sâu sắc về mợ ba, cũng không hiểu rõ.
Mà theo sát sau lưng bà ba, chính là Trân Hồng Đào.
Hai tay ông ấy chắp sau lưng, mang theo vài tùy tùng, cứ như vậy cất bước đi theo vào.
“Chuyện gì xảy ra vậy, ầm ï hết cả lên, ngay cả Trần Khác Sinh cũng phải ra mặt.”
Trần Hồng Đào bước vào, khóe mắt lóe lên một chút bất đắc dĩ, trầm giọng hỏi Trần Bình.
Trân Bình cũng lắc đầu, nói: “Cháu không biết chú ấy sẽ tiến lên.
Xem ra lần này dòng thứ quyết tâm lãy giết gà dọa khi.”
Trân Hồng Đào liếc anh một cái, nói: “Cháu đấy, không phải cháu nói có đường rút sao?”
Trần Bình nhún vai nói: “Đúng vậy, không phải chú ba chính là đường rút của cháu sao.”
Trần Hồng Đào ngẩn ra, sau đó nói: “Nhóc con, ngay cả chú ba cũng dám gài?”
Trần Bình cười nói: “Cũng thế cả, mấy chú bác tộc Trần chúng ta, đều có đức hạnh như nhau.”
Trần Hồng Đào lườm anh một cái, rồi nói: “Được rồi, để chuyện này cho mợ ba của cháu đi.”
Trần Bình gật đầu, quay lại nhìn người phụ nữ đang đứng trong sân.
Người phụ nữ quay đầu liếc nhìn Trần Bình trước, sau đó nhẹ nhàng bước tới, giọng nói êm dịu, trong trẻo lạnh lùng hỏi: “Không sao chứ?”
Trần Bình lắc đầu, cúi đầu nói: ‘Mợ ba, cháu không sao.”
Bà ba gật đầu, sau đó xoay người, nhìn vê phía Trần Khắc Sinh đang đứng ở cửa từ đường, trong trẻo, lạnh lùng nói: “Tôi có thể đưa thằng bé về không?”
Trần Khắc Sinh nghe vậy, lông mày nhíu lại, bóp chặt cây mây gia pháp dòng họ Trân trong tay, rồi nói: “Bà ba, hôm nay Trần Bình đã chuyện nghiêm trọng như vậy bên dòng thứ.
Là quản lý, không phải tôi hoàn toàn có quyên và tư cách trừng phạt cậu ta sao? ”
Vẻ mặt bà Ba không hề dao động, tiến lên hai bước, ánh mắt lãnh đạm, quét mắt nhìn tất cả trưởng bối có mặt, sau đó dừng lại Trân Vũ và Trân Đức Thọ, hỏi: “Hai người cần câu trả lời hợp lý, đúng không?”
Mặt mũi Trần Vũ lúc này nhăn lại, trong cổ họng như có gì đó chẹn lại, muốn nói nhưng lại không dám nói, ánh mắt hướng về phía Trần Khắc Sinh.
Về phía Trần Đức Thọ, ÿ vào mình lớn tuổi, đứng lên, cúi người với bà ba, sau đó nói: ‘Bà ba, cháu Trần Bình quá láo xược, giết chắt trai của tôi, tôi không thể yêu cầu một lời giải thích sao?”
ˆ Bà thứ ba gật đầu, liếc nhìn Trần Khải Phong đang nằm trêи mặt đất, nói: “Ông chú nói có lý, vậy giải quyết như thế này thì sao? Trong tay tôi có một phân sản nghiệp, giá thị trường chắc khoảng 10 tỷ đô, xem như cháu thay Bình Nhi bồi tội ông chút, được không?”
Hứ! Trần Đức Thọ giật mình, hai mắt hoảng hốt, mặt mày loạn cả lên, nói: “Bà ba, cháu… sao tôi có thể nhận nổi?”
Trần Đức Thọ cảm thấy tâm tình rất phức tạp.
Để bà ba bồi tội thay Trần Bình, dù mình có mười cái đầu cũng không đủ!
——————-