*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Những lời này của Dương Quế Lan lập tức khiến cho cả du thuyền đang vỗ tay huyên náo bỗng trở nên im phăng phắc.
Tất cả khách khứa đến chúc mừng đều quay đầu, kẻ vẻ mặt hoảng sợ, người thì kinh hãi, có người khó hiểu lẫn không dám tin mà dõi mắt vê Dương Quế Lan.
Đa phần đều chung một suy nghĩ.
Người phụ nữ trung niên này vừa nhìn đã biết là một bác gái bình thường, sao lại dám với quát lên như vậy với bà Năm chứ? Xong! Lại sắp xảy ra chuyện không hay rồi! Quả nhiên, khi nghe những lời này thì vẻ mặt người phụ nữ nhìn có vẻ nho nhã, quý phái kia vốn đang mỉm cười từ ái kia bỗng nhiên cứng lại, khóe mắt hiện lên sự lạnh lùng, nụ cười cũng dần nhạt bớt rồi hỏi: “Bà vừa nói cái gì?”
Khoảnh khắc Trần Bình thấy nụ cười nhạt của bà trong lòng bỗng run lên, xong đời rồi! Tính tình của mẹ Năm trêи đảo này ai cũng rõ, nhìn qua rất hiên hòa nhưng một khi nổi nóng lên chắc chắn sẽ là người táo bạo nhất! Đến ngay cả cha của anh trước cơn giận của mẹ Năm cũng muốn né tránh đi.
Giờ phút này lại nhìn thấy nụ cười nhạt trêи khóe môi của bà Trần Bình biết, những ngày tháng tươi đẹp của Dương Quế Lan sắp kết thúc rồi! Thế nhưng đương sự Dương Quế Lan vẫn hồn nhiên chưa hề hay biết, mặt mũi đầy nghi ngờ liếc nhìn đám người xung quanh.
Chuyện gì vậy, đang hoan hô mà, sao tự dưng lại ngừng rồi? Sau đó bà ta nhìn vê phía người phụ nữ ăn mặc đầy quý phái trước mặt bằng ánh mắt đầy cảnh giác, hừ lạnh rồi nói: “Sao, bà không phải là bảo mẫu đến đón chúng tôi sao, người làm tại sao lại có thể ăn diện thế này chứ, bà định làm gì hả? Bà có biết tôi là ai không? Con rể tôi chính là thiếu gia họ Trần, chủ nhân của hòn đảo này đấy! Làm sao một tên người ở như bà dám đến gân con gái tôi chứ?”
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT