*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trân Dương Bá không còn cách nào khác, chỉ có thể ghé vào cửa sổ, mong chờ tín hiệu có thể len lỏi qua cửa sổ nhỏ xíu này.
Song đúng lúc này, cửa khoang tàu bị mở toang, một bóng người cao lớn xuất hiện trước cửa.
Ánh nắng chói mắt hòa lẫn với màu xanh tươi đẹp của biển chiếu vào kho hàng.
Đám Trân Khánh Hoa ngước mắt nhìn Trân Bình hai tay đút túi quần, vẻ mặt lạnh nhạt, còn nở nụ cười lạnh lùng.
Trần Khánh Hoa lập tức nổi giận đứng dậy, chỉ vào Trần Bình quát: “Thằng nhóc Trần Bình, dù gì chúng tôi cũng là thành viên chủ chốt của dòng thứ Trần thị, cậu dám đối xử với chúng tôi như thế này, nhốt tôi vào kho chuyên chở hàng hóa, đó là sỉ nhục tôi! Tôi nhất định phải tố cáo cậu với Chấp Pháp Đường!”
Trần Lập Văn cũng đứng dậy, vừa gãi vừa nói: “Đúng thế! Mày mau thả bọn tao ra! Tao muốn tắm rửa, chỗ này bẩn chết! Tao chính là cậu chủ dòng thứ, tao phải thay đồ rồi mới lên đảo, bằng không…”
“Bằng không cái gì?”
Trần Bình cười lạnh.
Trần Lập Văn cũng coi như là dũng cảm: “Bằng không tao thà chết chứ không lên đâu!”
“Được, tôi sẽ thỏa mãn anh.”
Nói rồi, Trân Bình trực tiếp rút dao găm đeo bên hông hộ vệ, đặt trêи chân Trần Lập Văn.
Một tiếng keng vang lên, lưỡi dao sắc bén phản xạ ánh sáng khiến Trần Lập Văn sợ đến mức lùi lại mấy bước, không dám hó hé thêm câu nào nữa.
Hắn sửng sốt thật lâu mới ấp úng nói: “Mày… Mày muốn làm gì?”
Trần Bình cười khẩy: “Chẳng phải anh muốn chết hay sao? Tự xử đi, sau đó tôi sẽ ném thi thể của anh xuống biển, coi như là vẹn cả đôi đường.”
Nghe vậy, Trần Lập Văn hoảng sợ nấp sau lưng Trân Khánh Hoa: “Ông ơi, ông xem Trần Bình kìa, đến nước này mà nó còn dám kiêu căng như thế.”
Trần Khánh Hoa cũng nổi giận nói: “Trần Bình, sắp lên đảo rồi, cậu còn dám ra tay với chúng tôi sao?”
Trần Bình nhướng mày cười: “Có gì mà không dám?”
Dứt lười, mấy hộ vệ được vũ trang đầy đủ sau lưng anh trực tiếp xông vào, áp tải đám Trần Khánh Hoa lên boong tàu.
Trân Khánh Hoa giãy dụa gào thét nhưng vô ích.
Nhất là khi nòng súng bị đặt trêи đầu, ba người này hoàn toàn hoảng sợ.
Trần Khánh Hoa đã sáu bảy mươi tuổi, có sóng to gió lớn nào chưa trải qua? Đối mặt với tình huống này, ông ta cũng coi như là bình tĩnh, nói: “Ha ha, Trân Bình, cậu đang hù dọa tôi đấy hả? Có giỏi thì kêu họ nổ súng đi!”
Trần Bình đứng trước mặt họ châm một điếu thuốc, hút mấy hơi rồi nhả khói, nói: “Đừng ảo tưởng nữa.
Người mà các người an bài đã bị tôi giải quyết rồi.”
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT