Lãnh Băng Cơ có chút không thể giải thích rõ ràng được: “Ta ra ngoài thư giãn một chút, có chuyện gì vậy? Ai sai ngươi đi tìm ta à?”
Nhi Nhi khịt khịt mũi kiên định nói: “Nô tỳ nghe thị vệ báo người mất tích rồi, có lẽ là người đã bỏ nhà ra đi.
Vương gia đã vội vàng đi tìm người rồi, nhưng đã lâu cũng không có trở lại.
Nô tỳ còn thực sự tưởng rằng người thực sự không còn muốn nô tỳ bên cạnh nữa.
Nếu người muốn bỏ đi, người nhất định phải nhớ mang theo Nhi Nhi của người đi cùng.”
Lãnh Băng Cơ trong lòng cảm động, giơ tay xoa đầu Nhi Nhi: “Trước đây, tiểu thư của ngươi đã từng là chim bồ câu, cho dù không thể bay xa cũng có thể bay gần.
Nhưng bây giờ, ta hoàn toàn chỉ là một con vịt, ta còn có thể bay đi đâu được chứ?”
Nhi Nhi bị nàng trêu chọc cười đến vui vẻ: “Người không tức giận nữa sao?”
Lãnh Băng Cơ khịt khịt mũi: “Sao ta lại không tức giận nữa chứ? Nhưng ta còn có việc quan trọng, không quan tâm được!”
Nàng mang theo Nhi Nhi quay trở lại Triều Thiên Khuyết, sau khi tiếng ầm ầm xung quanh dừng lại, nàng mở ra bức chân dung của thủ lĩnh Phi Ưng vệ trong hộp trang sức của mình, nhìn chằm chằm vào ngón tay trên bàn tay của hắn ta một lúc lâu.
Lãnh Băng Cơ cẩn thận nhớ lại một lần nữa tất cả những dấu vết nhỏ từ đó đào ra những điểm đáng nghi ngờ kể từ khi quen biết với Tề Cảnh Vân.
Và có thể thuyết phục bản thân, những lý do để phủ nhận thân phận của hắn ta hết sức mâu thuẫn.
Bản thân nàng vừa mới trước mặt Mộ Dung Phong bởi vì chuyện của Lãnh Băng Nguyệt mà tranh chấp xong, nếu bây giờ lại liều mạng nói rằng huynh đệ của hắn không đúng, hắn sẽ không lại cho rằng chính nàng bịa đặt, châm ngòi gây ra chuyện thị phi chứ?
Vừa nghĩ tới, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, đám người Điêu ma ma cung kính thỉnh an, báo với nàng tin tức Mộ Dung Phong đã trở lại.
Lãnh Băng Cơ không quan tâm đến việc nàng vẫn còn đang cùng hắn giận dỗi, lập tức đứng dậy đón hắn, dù sao chuyện chính sự vẫn là chuyện quan trọng, còn những ân oán cá nhân tạm thời lưu lại, sau này sẽ nhắc lại chuyện cũ sau.
Mộ Dung Phong vẻ mặt âm trầm từng bước một bước vào trong buồng, liếc mắt nhìn Lãnh Băng Cơ một cái, lành lạnh nói: “Chơi có thoải mái không?”
Trong lời nói đầy ý mỉa mai.
Lãnh Băng Cơ liền giải thích: “Ta chỉ ra ngoài để thư giãn mà thôi.
Những người thị vệ kia cư nhiên lại chuyện bé xé ra to như vậy?”
“Phải không?” Mộ Dung Phong hơi cong khóe môi: “Xem ra tâm tình của nàng rất tốt.
Ta còn tưởng rằng nàng vẫn như cũ cáu kỉnh như đầu sư tử với ta chứ.”
Như này rõ ràng là đang muốn kiếm chuyện với nàng mà đúng không? Nàng tạm thời không so đo với hắn, nhưng hắn ngược lại còn muốn gây hấn với nàng?
Lãnh Băng Cơ hít sâu một hơi: “Ta có lời muốn nói với chàng, chuyện này chúng ta tạm thời cho qua trước đi.”
“Đừng, chúng ta có chuyện gì thì vẫn nên nói rõ ràng sẽ tốt hơn.”
Mộ Dung Phong lạnh lùng nói: “Nàng phạm sai lầm còn có thể làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng như vậy mà đi trách móc người khác.”
Lời này kẹp thương mang gậy vẫn còn bọc trong gai, Lãnh Băng Cơ có chút sửng sốt: “Chàng nói ai phạm phải sai lầm cơ?”
Mộ Dung Phong tiến lại gần một bước: “Hôm nay người đưa nàng trở về là ai?”
Lãnh Băng Cơ im lặng, lúc đó Cừu thiếu chủ đang ở trong xe ngựa, làm sao hắn có thể biết được?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT