Phương Phẩm Chi đã biết quá nhiều bí mật của nàng ta, thế nên mới bị người ta giết người diệt khẩu.
Hiện giờ, Thẩm Phong Vân đã không thể xen vào vụ án này được nữa rồi, thế nhưng sự thật thì đã bày ra trước mắt, lời nói dối không thể che lấp được chân tướng, sớm hay muộn thì cũng có một ngày cây kim trong bọc cũng phải lòi ra.”
Mộ Dung Phong không nói gì mà chỉ lặng thinh một hồi lâu, hắn đang tự hỏi những lời nói của Lãnh Băng Cơ, đến giờ cũng đã dần thấy thuyết phục.
Dù sao Lãnh Băng nguyệt lúc nào cũng ở trong nhà, bày mưu vẽ kế nên hết thảy chuyện như này quả thực là cần có một người giúp đỡ.
Hơn nữa, giết hại Tri Thu cũng cần phải có một lý do.
Lãnh Băng Cơ chớp chớp mắt: “Ta muốn hỏi chàng một chuyện này, chàng phải thành thật trả lời ta.”
“Là chuyện gì?”
“Đêm trước hôm Trung Thu, chàng có từng chung đụng với Lãnh Băng Nguyệt hay chăng?”
Mộ Dung Phong lập tức trố mắt ra nhìn, không biết tại sao tự dưng Lãnh Băng Cơ lại chuyển đề tài thế này: “Sao tự dưng lại hỏi sang chuyện này rồi?”
“Rất quan trọng, thế nên, ta muốn nghe lười nói thật.”
Mộ Dung Phong ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi mới gật đầu: “Ừ” một tiếng tối nghĩa.
Lãnh Băng Cơ nhất thời như thể bị dội cho một chậu nước đá, cơn buốt lạnh chảy tràn từ đầu tới chân, không thể tin được mà nhìn Mộ DUng Phong, lạnh đến độ nghiến răng kèn kẹt, cơn giận ập đến khiến mặt mày nàng ta biến sắc.
“Nếu, các người đã sớm làm chuyện vợ chồng.
Vậy thì sao chàng, còn nói cho ta rằng, đêm Trung Thu là chuyện ngoài ý muốn? Lại còn bắt nối với xa phu để lừa gạt ta?”
Mộ Dung Phong siết chặt nắm tay: “Băng Cơ, ta xin lỗi, chuyện này trước đó vẫn chưa thể giải thích rõ ràng cho nàng hay.
Trước ngày đại hôn, ta và Lãnh Băng Nguyệt đã từng có quan hệ da thịt, vì trách nhiệm nên ta mới cưới nàng ta về.”
Lãnh băng Cơ lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt như băng, tràn ngập khí lạnh buốt giá, nàng ta thất vọng lắc đầu.
“Mộ Dung Phong, chàng tất phải thế? Chàng lừa ta như thế có mệt không chứ?”
“Vì sao nàng không chịu tin tưởng lời ta nói?”
“Chàng bảo ta phải tin tưởng như thế nào?” Lãnh Băng Cơ thở dồn: “Lãnh Băng Nguyệt trước ngày đại hôn vẫn là thân gái trong trắng! Cớ sao mà có tư tình với chàng được? Chàng cần gì phải dối gạt ta như thế?”
“Bổn vương nói dối cái gì? Nếu không phải do ta hủy hoại trong sạch của Lãnh Băng Nguyệt thì lúc đầu việc gì phải cố ý từ hôn để cưới người khác?”
“Còn không chịu thừa nhận? Lãnh Băng Nguyệt từng chính miệng nói rằng, nàng ta là thân gái trong trắng! Còn nói đêm Trung Thu là ngoài ý muốn, ngày ấy ta đã kiểm tra cho Lãnh Băng Nguyệt rồi, chắc chắn nàng ta mang bầu không phải chỉ được ba tháng! Chắc chắn không phải thụ thai đêm Trung Thu.
Nói cách khác, khi chàng thề hon hẹn bể, kề vai áp má với ta, thực ra chàng cũng không hề bỏ bê Lãnh Băng Nguyệt!”
“Ấy thế mà chàng lại giấu giếm ta, giấu đến độ không lọt chút tiếng gió gì, ta cũng chẳng hề hay biết! Cứ ngây thơ nghĩ rằng chàng khác với những nam nhân khác! Hóa ra, chàng còn vĩ đại hơn cả bọn họ, chàng sắp xếp thời gian giỏi lắm, thủ đoạn cũng hoàn mỹ biết bao, đùa giỡn ta như một con ngốc vậy!”
Mộ Dung Phong nghe mà không hiểu ra sao: “Nàng nói những lời này là có ý gì? Cái gì mà thân gái trong trắng? Không chỉ mang bầu ba tháng? Ta giấu giếm nàng thế nào chứ?”
Lãnh Băng Cơ bước giật lùi ra sau vài bước, chậm rãi rời xa Mộ Dung Phong, cả cõi lòng tựa như bị xé toạc ra, đau đớn không thể thở nổi.
Vốn dĩ, nàng chỉ muốn xác nhận sự thật, để thuyết phục Mộ Dung Phong rằng đứa trẻ trong bụng Lãnh Băng Cơ không phải là của hắn, mà là của Phương Phẩm Chi.
Kết quả thì lại nhận được một đáp án không thể tưởng được, như thể một cú tát cảnh tỉnh vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT