Tại Phong vương phủ.
Hai ngày nay Mộ Dung Phong không hề được yên ổn chút nào.
Ác mộng bắt đầu từ khi hắn cầm theo Lang Nha Bổng về lại phủ ngay trước mắt biết bao người.
Vốn dĩ, hắn có thể cảm nhận được trước giờ luôn một lòng lắng nghe Lãnh Băng Cơ, nâng niu cô như trứng như hoa, thanh Lang Nha Bổng này cũng chỉ là một vật bày trí.
Âm mưu của lão già Hoàng đế chắc chắn sẽ không thể nào thực hiện được.
Thế nhưng, Lãnh Băng Cơ lại đặt nó treo ở cuối giường, nghiêm trang nói với hắn rằng sẽ dùng để phòng thân.
Kẻ ngốc đều biết thừa, cần phòng thân trên giường chính xác là kẻ nào, dùng thứ binh khí hung tàn cỡ đó để đối phó với tướng công nhà mình, thế không phải là mưu sát thì còn là cái gì?
Mỗi khi đêm dài thinh lặng buông xuống, Mộ Dung Phong sẽ không lúc nào không suy nghĩ xem phải làm sao để vất bỏ thứ đó đi, lại một lần nữa oai hùng trên giường, thích làm gì thì làm đó.
Thế cho nên, khi săm soi chiếc chày gỗ găm đầy đinh sắt kia thì trong đầu sẽ không nhịn được mà hiểu sai.
Công chuyện ngày hôm nay có phần bận bịu.
Lãnh Băng Cơ đang chán ngán mà lật giở đống sách trên giá.
Mộ Dung Phong đứng một bên đề bút hồi âm, cũng không nhịn được mà ghé mắt nhìn tiểu thê tử nhà mình.
Hắn vội vàng đưa bút, vội vàng xử lý cho xong mấy việc này để mau chóng về lại Triều Thiên Khuyết cùng nàng.
Thị vệ đứng ngoài gõ cửa, sau khi được phép cho vào thì cung kính chắp tay trình lên một phong thư.
“Mới rồi ở ngoài cửa phủ có một đứa nhỏ dúi phong thư này cho tiểu nhân, nói là chuyển cho Vương phi nương nương.”.
Truyện Võng DuLãnh Băng Cơ ngẩng đầu, có phần buồn bực: “Gửi cho ta? Là ai?”
Thị vệ lắc đầu: “Chỉ là một đứa trẻ thôi ạ, ném thư cho bọn ta rồi chạy mất.”
Lãnh Băng Cơ giơ tay nhận lấy, gỡ mở phong thư, lôi tờ giấy thư từ bên trong rồi mở ra đọc lướt, thế rồi nhíu mày.
“Có chuyện gì vậy?”
Lãnh Băng Cơ chuyển tờ giấy thư cho Mộ Dung Phong, không nói gì cả.
Mộ Dung Phong cũng chẳng để ý gì nhiều mà nhìn lướt qua, thấy trên thư chỉ viết xiêu xiêu vẹo vẹo vài dòng chữ: Tiểu Chi cô nương ở Kim phủ chính là nam tử giả trang.
Lãnh Băng Cơ có phần nghi hoặc, chuyện này rõ ràng là đang có người cố ý tiết lộ tin tức cho mình, thế nhưng, lẽ nào nàng ta lại không biết rằng, cô gái tên Tiểu Chi này đã chết rồi hay sao?
Nàng ta chẳng hề tỏ vẻ để ý, hừ khẽ một tiếng: “Cái này gọi là trên đời không có tường nào chắn được gió.”
“Chàng còn nhớ trước khi Tri Thu chết có từng giao cho ta một quyển “Phách Án Kinh Kỳ” không? Và còn trang sách được cố ý đánh dấu kia nữa, có lẽ chàng còn nhớ rõ nội dung chính là điều mà Tri Thu thực sự muốn nói với ta.
Có lẽ cũng là vì biết được những điều này thế nên mới bị Lãnh Băng nguyệt giết người diệt khẩu.”
“Chính là vì thế nên nàng và Thẩm Phong Vân mới đi hoài nghi giữa Lãnh Băng Nguyệt và Phương Phẩm Chi có chuyện gì đó riêng tư không muốn để kẻ nào biết?”
“Ta và Lãnh Minh Nguyệt từng chính mắt nhìn thấy cô gái tên Tiểu Chi kia rồi.
Trước kia Minh Nguyệt từng quen biết Phương Phẩm Chi, nàng ta có thể chắc chắn đó là cùng một người.
Về phần Phong Vân, không phải ta nói điều gì cả, mà là chính hắn điều tra rồi cho ra kết luận.
Hiện giờ ta quả thật không có chứng cứ rõ ràng, thế nhưng cơ bản có thể chắc chắn rằng, cô nương tên Tiểu Chi đó chính là Phương Phẩm Chi, Ngưng Hương đan mà Lãnh Thanh Cơ dùng cũng là hắn mà ra.
Chuyện sát hại Tri Thu, bức tử Tứ di nương đều là do hai người họ hợp mưu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT