Nàng vẫn luôn đang lo lắng, Mộ Dung Phong sẽ ghét bỏ, sẽ có thiên vị.

Đặc biệt là sau khi Lãnh Băng Nguyệt hoài thai, loại ý nghĩ này sẽ thường thường xuất hiện, hơn nữa càng ngày càng mạnh mẽ.

Hắn vẫn hy vọng bản thân có thể ra tay cứu chữa, chỉ có điều, không cách nào mở miệng mà thôi.

Trái tim Lãnh Băng Cơ nhu hòa lại, đi đến bên cạnh Lãnh Băng Nguyệt, lặng im đặt tay lên mạch của nàng.

Sau đó quan sát lượng xuất xuyết của nàng, trước tiên dùng ngân châm tạm thời ngừng cơn co thắt tử cung lại.

Vì lần trước phong ba Linh bà vừa mới lắng lại, Lãnh Băng Cơ không dám liều lĩnh lấy thuốc ra trước mặt Huệ Phi, chỉ phân phó hạ nhân quay lại Triều Thiên Khuyết cầm hộp cơm tới.

Nàng giả vờ lấy thuốc từ hộp cơm, sau đó tiêm progesterone và thuốc cầm máu cho Lãnh Băng Nguyệt.

Hơn nữa vì để chắc chắn, nàng mở thiết bị trong nhẫn không gian ra, quét qua phần bụng của Lãnh Băng Nguyệt.

Lập tức liền thu được kết quả kiểm tra.

Vừa thấy cái này, trong lòng nàng ngược lại hít một hơi lạnh, có gì đó không ổn!

Lãnh Băng Nguyệt động thai khí là thật, hơn nữa cơn co thắt tử cung khá là lợi hại.

Nhưng các hạng mục chỉ tiêu của thai nhi này cũng có gì đó không đúng a.

Về thời gian Lãnh Băng Nguyệt thụ thai, Lãnh Băng Cơ nhớ đến rõ ràng, tết trung thu! Tính đến hiện tại cũng chưa đủ ba tháng, nhưng toàn bộ các hạng mục của đứa trẻ trong bụng Lãnh Băng Nguyệt đều vượt quá rất nhiều, nói ít nhất cũng là bốn năm tháng.

Điều này không khớp với thời gian thụ thai của nàng ta?

Hài tử này rốt cuộc có phải con của Mộ Dung Phong không? Hay là Mộ Dung Phong đã lừa gạt chính mình, kỳ thật đã sớm trước đêm trung thu trải qua xuân phong ám độ cùng với Lãnh Băng Nguyệt, khiến nàng mang thai? Chỉ là chính mình không biết mà thôi.

Lại nhớ tới Phương Phẩm Chi, tên lưu manh nam phẫn nữ trang nhiều lần ra vào Vương phủ.

Đáp án này càng khiến người ta không chấp nhận được.

Hài tử, là của Phương Phẩm Chi hay là của Mộ Dung Phong?

Có loại khả năng này hay không, Lãnh Băng Nguyệt có thai với Phương Phẩm Chi, cố ý trù tính việc trong đêm trung thu, chính là để mẹ quý nhờ con?

Nàng ta sợ rằng mình tiếp tục truy vấn đến cùng, cành thêm có tật giật mình nên mới thật sự động thai khí?

Giờ đây Phương Phẩm Chi đã chết không đối chứng, hài tử rốt cuộc là của ai, cái này nhất định phải dò hỏi Mộ Dung Phong mới có thể biết được.

Chỉ có bản thân hắn mới biết rõ.

Có câu nói rất hay, thiện ác hữu báo, quả thật như thế.

Lãnh Băng Cơ nhất thời có lòng tốt, không ngờ rằng vậy mà sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Mà Lãnh Băng Nguyệt làm bộ làm tịch vu oan cho mình, sợ rằng không biết nàng ta đã để lộ ra sơ hở.

Hài tử này nhất định phải giữ lại cho nàng ta, kiên quyết không thể có chuyện gì.

Chung quy có một ngày sự thật có thể được tiết lộ.

Lãnh Băng Cơ sử dụng châm con ve ổn định lại tình hình của Lãnh Băng Nguyệt, nửa ngày trầm ngâm không nói, Mộ Dung Phong cuối cùng chịu không nổi mở miệng hỏi thăm: “Nàng ấy…Hài tử như thế nào rồi?”

Lãnh Băng Cơ nhàn nhạt nói: “Đã cố gắng hết sức trong khả năng, nghe số trời, ta đã cố hết sức rồi, có thể giữ lại được hay không thì phải dựa vào ý trời.”

Mộ Dung Phong nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, nói một câu “Cảm ơn”.

Tiếng cảm ơn này làm trái tim nhạy cảm của Lãnh Băng Cơ lần nữa chìm xuống.

Chính là như hắn và Lãnh Băng Nguyệt mới là người một nhà, mà mình, mình chỉ là một đại phu cứu người hấp hối, một người ngoài.

Cho nên mới có một câu cảm ơn khách khí mà xa cách như thế này.

Nàng lặng lẽ lùi ra ngoài.

Trong lòng nàng rất loạn, cần thời gian và không gian thu xếp lại cảm xúc hỗn độn của chính mình.

Thẩm Phong Vân và Tề Cảnh Vân đã cáo từ rời đi, hạ nhân trong phủ giống như đang vì chuyện Lãnh Băng Nguyệt sinh non mà hoảng loạn bôn ba.

Nhưng rõ ràng cũng không làm được gì, không giúp được gì.

Huệ Phi trông coi bên cạnh Lãnh Băng Nguyệt, mà Mộ Dung Phong cũng không đi theo ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play