Hôm nay Lãnh Băng Cơ một chút cũng không khách khí, trước mặt Huệ Phi vạch trần toàn bộ nội tình của Lãnh Băng Nguyệt.

Lãnh Băng Nguyệt giết người là một chuyện, Tướng phủ không có truyền ra bên ngoài, Huệ Phi tất nhiên là không biết chuyện.

Cho nên nghe tin xong cực kỳ hoảng sợ.

Lãnh Băng Nguyệt vốn chỉ hoảng hốt, nghe Lãnh Băng Cơ phản bác một trận như vậy, lập tức không giữ được tinh thần nữa.

Nàng chỉ cảm thấy bụng dưới thật nóng, lòng biết không ổn, vén chăn gấm lên xem, lập tức cũng cực kỳ sợ hãi: “A, chảy máu rồi!”

Tiếng hô sợ hãi này khiến mọi người nhất thời không để ý tới những lời vừa rồi, tay cân lúng túng: “Ngự y, nhanh, nhanh cứu người!”

Vẻ mặt Ngự y khó coi: “Đã thấy đỏ rồi, cái này, cái này sợ là đã bất lực.”

Trong lòng Lãnh Băng Nguyệt cực kỳ sợ hãi, hài tử này chính là chỗ dựa duy nhất của nàng.

Nếu như không thể bình an sinh ra, bản thân chắc chắn liền xong.

Nàng cái gì cũng không quan tâm, ngẩng mặt về phía Lãnh Băng Cơ, giọng điệu bi thương cầu khẩn: “Tỷ tỷ, cứu ta, nhanh cứu con của ta.”

Phía dưới chân Lãnh Băng Cơ không có động đậy.

Đối với người nhiều lần làm hại mình, lòng dạ độc ác, không biết hối cải, nàng không thể không có oán hận trong lòng, cũng không dùng nổi cái cớ gì mà “Hài tử vô tội” để dạy dỗ chính mình.

Muốn trách thì trách nó có một người mẹ không thể làm người ta thích nổi như vậy.

“Ta cứu không nổi.”

Lãnh Băng Nguyệt thấy nàng không động tâm, lại nắm lấy tay của Mộ Dung Phong, nháy mắt đôi mắt ngập nước, khẩn khẩn thiết thiết: “Vương gia, cầu xin chàng cứu ta đi.

Nó là thân sinh cốt nhục của chàng, chàng nhẫn tâm để nó rời xa chúng ta như vậy sao?”

Mộ Dung Phong nhếch nhếch môi, khuyên bảo: “Ngươi đừng kích động.”

Huệ Phi nghiêm nghị nói: “Phong nhi!”

Trong lời có ý trách cứ, cho dù là ai cũng có thể nghe hiểu, là cần làm cho Mộ Dung Phong mở miệng cầu tình Lãnh Băng Cơ.

Lãnh Tướng không yên tâm về Lãnh Băng Nguyệt, vẫn luôn không đi.

Lập tức cũng có chút nôn nóng: “Lãnh Băng Cơ, lúc này con tùy hứng vi phụ mặc kệ, nhưng thủ túc tình thâm, con không thể tuyệt tình như vậy!”

Ta tuyệt tình?

Lãnh Băng Cơ nhìn về phía Mộ Dung Phong.

Trong lòng Mộ Dung Phong nhất thời ngũ vị tạp trần.

Có lẽ, thật sự là huyết mạch tương liên, coi như hắn nghe nói thai nhi sắp không giữ được, trong lòng cũng có một trận không nỡ.

Thế nhưng, hắn càng không muốn ép Lãnh Băng Cơ làm những chuyện nàng không thích.

Cho nên, sau khi hắn và Lãnh Băng Cơ mắt đối mắt, nghiến chặt răng, lặng lẽ mà cúi đầu xuống.

Đứng ở góc độ của Lãnh Băng Cơ, vừa hay nhìn thấy quai hàm căng chặt của hắn.

Hắn đang cố gắng ẩn nhẫn, ẩn nhẫn cái gì? Đau lòng sao?

Lãnh Băng Cơ cũng cúi đầu xuống, nhìn phần bụng của chính mình cũng đã tròn vo, trong lòng có chút bi thương vô cớ.

Từ lúc Mộ Dung Phong tiến vào cửa Vương phủ, nghe được ngọn nguồn sự việc, hắn vẫn luôn không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh, mặc cho Huệ Phi quyết định chuyện này.

Không có khiển trách lỗi sai của mình, thế nhưng cũng không có an ủi.

Thậm chí ngay cả một ánh mắt an ủi cũng không có.

Nàng có chút mẫn cảm, dẫu sao hài tử trong bụng không phải cốt nhục thân sinh của Mộ Dung Phong.

Cái này từ đầu đến cuối là một nút thắt trong lòng nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play