Nghe nói uống một ngụm canh là có thể trường sinh bất lão, ta vẫn muốn cắn thử một cái, nàng bảo ta xem cánh tay ăn ngon hay là miệng ngon hơn?”

Chúng ta đang ở trong cung điện của mẫu phi chàng đó, chàng đường hoàng nói chuyện người lớn thế à?

Nàng gian trá nháy mắt mấy cái:” Nếu chàng muốn uống canh sâm, ta thành toàn cho chàng, đêm nay cả một thùng nước tắm đều thuộc về chàng.”

“Đêm nay cùng nhau tắm đi, để ta xem xem một chày gỗ thành tinh tắm rửa thế nào, sẵn tiện thêm chút táo đỏ cẩu kỷ, hầm với lửa nhỏ.”

Lãnh Băng Cơ liếc hắn một cái, hất tay hắn ra rồi đi ra ngoài:” Chàng mới là chày gỗ thành tinh đó, dáng dấp y như một cây chày gỗ.”

Mộ DungPhong đuổi theo, thấp giọng hỏi:” Nàng giận rồi? Để ta kể cho nàng nghe một trò cười liên quan tới chày gỗ nhé?”

“Trò cười gì?”

Người chững chạc đàng hoàng như chàng còn có tế bào hài hước gì chứ?

Mộ DungPhong đè thấp giọng, hiếm khi có phần ngượng ngùng, ấp úng nói:” Ta nghe được đám hán tử ăn mặn không kị trong quân doanh nói, hơi thô tục, để ta kể nhanh, không cho nàng thẹn quá hoá giận đánh người đâu đấy.”

Nghe có vẻ không phải là lời gì hay, Lãnh Băng Cơ liếc hắn một cái:” Đánh chàng? Ta còn ngại đau tay.”

Mộ DungPhong ho nhẹ, cười xấu xa nói:” một đôi phu thê rất mịt mờ gọi chuyện phòng the là giặt quần áo.

Có một lần hai người cãi nhau, không nói năng gì với nhau cả, thê tử không chịu được sự vắng lặng, kêu hài tử đi tìm trượng phu, bảo là quần áo bẩn rồi nên giặt.

Trượng phu còn chưa hết giận, nói với hài tử, bảo mượn chày gỗ của người khác đi.

Hài tử quay về nói y như vậy, thê tử không nói gì nữa.

mấy hôm sau, trượng phu hết giận, lại kêu hài tử đi truyền lời, nói là trả chày gỗ rồi, có thể lấy đi giặt đồ.

Nàng đoán xem thê tử nói thế nào?”

Lãnh Băng Cơ nhìn Mộ DungPhong chững chạc đàng hoàng, hơi kinh ngạc, đây là Phong Vương gia trước kia đầy mình sát khí, kiêu ngạo tự mãn đó ư? Sao lại lưu manh như vậy chứ? Không đúng, hạ lưu.

Đùa chuyện người lớn trước mặt mọi người, đúng là quá dơ bẩn.

Chẳng trách mọi người đều nói, nam nhân là tay đùa bậy bạ trời sinh.

Từ khi hai người nước chảy thành sông, tiểu dã thú sống trong lòng Mộ DungPhong lập tức ngo ngoe muốn động, thỉnh thoảng lại đùa mấy trò một đi không trở lại trên con đường lưu manh.

Nàng tức giận nói:” Nếu là ta, ta sẽ nói đã mượn nhà tắm của lão Vương sát vách rồi.”

“Không phải.”

Mộ DungPhong ấp úng hai tiếng, rốt cục đỏ mặt nói ra:” Thê tử nói nàng đã giặt tay rồi.”

Lãnh Băng Cơ sững sờ, thật lâu sau mới kịp phản ứng ý nghĩa trong lời nói đó, lập tức nhấc chân đạp về phía hắn:” Vua mực!”

Từ nay về sau, Lãnh Băng Cơ nàng sẽ luôn có bóng ma tâm lý với từ này, xấu hổ không dám nói.

Mộ DungPhong lo cho thân thể nàng cồng kềnh lại ảnh hưởng đến eo, thế mà không tránh không né, thành thật bị đạp một cái.

Hắn còn cẩn thận nâng nàng lên, không cười nữa:” Vậy thì phu nhân xem ta còn giống một cây chày gỗ giặt quần áo nữa không?”

Xung quanh còn có cung tỳ lặng lẽ nhìn mình, Lãnh Băng Cơ quẫn đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:” Ta thấy chàng giống như một cây Lang Nha bổng!”

Mộ DungPhong khiêm tốn hỏi:” Giống chỗ nào?”

Lãnh Băng Cơ khẽ xoay cổ tay:” Chờ ta cắm ngân châm lên đầy mình chàng rồi thì sẽ giống thôi!”

Mộ DungPhong cuống quít bắt lấy cổ tay của nàng:” Sau lưng bị đâm như con nhím cũng được, nhưng mà ngực không thể đâm, nếu không khi bản vương ôm nàng sẽ đâm cho nàng đau đấy.”

Lời này nghe rất êm tai, Lãnh Băng Cơ hừ nhẹ một tiếng:” Nói năng ngọt xớt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play