Huệ Phi vẫn khóc ríu rít.

“Nhưng mà ta đau lòng lắm.

Sau lần này, chỉ e là âm dương cách biệt, kiếp này sẽ không được gặp mặt nữa.

Nếu như hai nước luôn hòa bình qua lại thì tốt, nếu không chẳng phải Cẩm Ngu đáng thương của ta sẽ phải chịu khổ à?”

Mộ Dung Phong ăn nói vụng về, không biết an ủi thế nào, bèn nhìn Lãnh Băng Cơ xin giúp đỡ.

Lãnh Băng Cơ bĩu môi, nói chuyện không hề khách khí:” Ta cũng cảm thấy như vậy thật, nghĩ một chút đã thấy không nỡ rồi, rời xa quê hương, khổ cực không nơi nương tựa, còn phải nhìn sắc mặt người khác, như giẫm trên băng mỏng.

Cuối cùng chôn thây tha hương, thê thảm cực kỳ.”

Lời này là đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương, Huệ Phi khóc càng thêm khó chịu.

Mộ Dung Phong âm thầm túm tay áo của nàng, ý bảo nàng không nên tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu.

Lãnh Băng Cơ lại thêm một câu:” Cho nên ta cảm thấy, ngài nên lấy sức mạnh này đến trước mặt phụ hoàng.

Khuê nữ một tay vất vả nuôi lớn, nói tiễn đi là tiễn đi liền, từ đây dưới gối ngay cả một người để nói chuyện giải buồn cũng không có, lạnh lẽo đến cỡ nào chứ? Ta không có công lao cũng cũng có khổ lao mà, kết quả là ca ca lấy đồ cưới gả nữ nhi, lại đổi lấy quan hệ ngoại giao giữa hai nước Trường An và mạc Bắc, phụ hoàng chiếm món hời lớn rồi, lại không có chút tiền hoa hồng nào à?”

Câu này rõ ràng mang theo mỉa mai, Huệ Phi cũng không nhảy dựng lên như Mộ DungPhong nghĩ, mà là nháy mắt, đứng dậy lau khô nước mắt nói:” Đúng, không có công lao cũng có khổ lao, dựa vào cái gì? Ta phải đi tìm hoàng thượng nói rõ lí lẽ.”

Bà ta đứng dậy mang theo cung nhân bên người đi ngay, để Mộ DungPhong và Lãnh Băng Cơ ở lại nơi này.

Mộ DungPhong bất đắc dĩ lắc đầu:” Nào có tức phụ khuyến khích phụ mẫu nhà phu quân mình cãi nhau?”

Lãnh Băng Cơ cười giả dối, giơ tay đâm gáy của hắn:” Ngốc quá, chuyện Cẩm Ngu gả đi xa đã là chắc chắn, không sửa đổi được.

Người đau lòng nhất là mẫu phi, không thừa cơ hội lấy chút món hời từ phụ hoàng thì sao có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng?”

Mộ Dung Phong bừng tỉnh hiểu ra:” Nàng khuyến khích mẫu phi đi đòi danh phận với phụ hoàng?”

“Cẩm Ngu đại biểu Trường An gả đi xa, phụ hoàng muốn cho nàng một danh phận vẻ vang, sắc phong nàng từ quận chúa thành công chúa, mẫu phi vẫn dính được chút ánh sáng ấy.

Nếu không, mỗi lần gặp mặt đều để mẫu phi hành lễ với hai người chúng ta, trước mặt người ngoài ngay cả câu mẫu phi cũng không thể gọi, cảm giác trong lòng chàng có dễ chịu không?”

Mộ DungPhong không nhịn được bật cười:” Vi phu vô cùng may mắn, lúc trước khuất phục dưới dâm uy của nàng.

Nếu không bây giờ mà trở mặt thành thù, bị nàng nhớ kỹ, không biết ta sẽ bị trả thù trêu cợt thế nào nữa.”

Lãnh Băng Cơ nhếch môi cười:” Lúc trước ta có kế hoạch liên quan thật, không thể thực hiện ta cũng rât tiếc nuối, chàng có muốn ta nói ra để chàng tự chịu phạt trong lòng không?”

Mộ DungPhong ra vẻ giận tái mặt, nói:” Chẳng lẽ nàng không cảm thấy có mấy lời nói ra khỏi miệng sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm hòa thuận giữa hai phu thê ta à? Có một số việc chỉ cần nghĩ thôi là được rồi, giống như lúc trước vi phu đã từng tưởng tượng, làm sao để chinh phục nàng bằng vũ lực, khiến nàng phải cầu xin ta tha thứ ấy.”

Lãnh Băng Cơ hơi nheo mắt lại:” Bây giờ chàng đạt được rồi?”

Mộ DungPhong vươn tay ôm eo nàng:” Không có.

Tuy nàng từng cầu xin tha thứ, nhưng ít nhất không làm theo lòng mình, không tính là chinh phục.”

Lãnh Băng Cơ thừa dịp chơi liều mà nhéo hông hắn một cái:” Chàng còn muốn như thế nào nữa?”

“Lúc trước ta từng nghĩ nàng sẽ khởi tử hồi sinh, không chừng là gốc nhân sâm ngàn năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play