Ngày hôm sau, Mộ Dung Phong lập tức điểm binh điểm tướng, xuất phát đi Định Châu, lưu luyến khó bỏ trước nay chưa từng có, dặn đi dặn lại Vu phó tướng nhất định phải bảo vệ tốt Lãnh Băng Cơ, không được có bất trắc gì.
Vu phó tướng cực kỳ hâm mộ những binh lính tướng sĩ có thể đi theo hắn ra ngoài giết địch, nhìn lại bản thân chỉ có thể ở lại Vương phủ, vây xung quanh ba ngươi phụ nữ, không khỏi nhìn thân thương phận, đầy bụng ai oán.
Nghe thấy phân phó của Mộ Dung Phong, uể oải phản ứng lại, rất là xem thường sự rề rà của chủ tử nhà mình.
Lão nhân gia ngài mới là đầu sỏ gây nên cuộc tranh đấu của ba vị bà cô này, chỉ cần ngài vừa đi, sân khấu kịch của Kỳ vương phủ lập tức hủy bỏ, rất bình yên.
Hơn nữa, Vương phi nhà ngài không ức hiếp người khác thì tốt rồi, còn có thể bị người khác bắt nạt sao?
Hắn cam đoan với Mộ Dung Phong: “Vương gia ngài yên tâm, từ hôm nay trở đi, thần chính là một viên gạch trong tay của Vương phi nương nương, thấy ai không vừa mắt, thì chuyển lên mặt người đó.”
Mộ Đung Phong lúc này mới mới một bước ba lần quay đầu, lưu luyến không muốn đi.
Tử Đằng tiểu trúc.
Mặc dù nói sân khấu kịch đã tan, nhưng Lãnh Băng Nguyệt không có nhàn rỗi, Mộ Dung Phong chân trước mới vừa đi, nàng lập tức sai người đi Kim phủ.
Mộ Dung Phong không ở quý phủ, đây là một cơ hội rất tốt.
Nàng không thể để bản thân sống dưới áp chế của Cẩm Ngu, càng không thể để Lãnh Băng Cơ tra được nguồn gốc, tóm được nhược điểm của bản thân. Làm cho ẩn nhẫn mấy ngày nay của bản thân trôi theo dòng nước.
Chỉ có diệt trừ Phương Phẩm Chi, chính mình mới có thể kê cao gối vô lo.
Kim Nhị vừa từ bên ngoài trở về, hắn đã hai ngày không về phủ, lúc vào cửa thì cẩn thận từng li từng tý, e sợ bị lão tử nhà mình bắt được, khẳng định lại bị răn dạy một trận
Vốn dĩ lúc lão Tam ở quý phủ, nhiều ít còn có thể dời đi lực chú ý của lão cha, bây giờ, người ta thăng chức rất nhanh, đã thành Phò mã gia, hắn không nên thân lập tức gánh chịu toàn bộ lửa giận của Kim thượng thư.
Nhất là thời gian này, lão tam nhà họ Kim làm cho Như Ý công chúa không hài lòng, Như Ý liền làm loạn đến quý phủ cũng gà chó không yên, tính tình của Kim thượng thư càng nóng nảy hơn nữa.
Còn chưa kịp vào cửa, người gác cổng đã gọi hắn lại, làm hắn hoảng sợ, trái tim lại đẩy lên tới cuống họng.
Người gác cổng hồi bẩm: “Vừa rồi Trắc phi nương nương của Kỳ vương phủ sai người lại đây truyền tin, mời nhị thiếu gia sau khi hồi phủ, cần phải tự mình đi Kỳ vương phủ một chuyến, có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Kim Nhị kinh ngạc chỉa chỉa cái mũi của mình: “Xác định là gọi ta?”
“Vâng, người đến đặc biệt dặn dò, là bảo ngài tự mình đến.”
Kim Nhị xem nhìn mặt trời, đây ngược lại là một cái cớ tốt, xoay người trực tiếp đi Kỳ vương phủ.
Lãnh Băng Nguyệt thấy hắn, cho hạ nhân lui xuống, câu đầu tiên mở miệng chính là: “Biểu ca, huynh đã làm hại muội khổ rồi.”
Kim Nhị một ngụm trà còn chưa uống đến miệng: “Huynh làm sao?”
“Vậy Phương Phẩm Chi là phẩm hạnh gì, chắc hẳn huynh hiểu rõ, sao còn giới thiệu hắn cho muội, cũng không nhắc nhở muội một tiếng.”
Về vụ lùm xùm giữa Phương Phẩm Chi và biểu muội nhà mình, Kim Nhị là trong lòng biết rõ, không có đồ ăn mặn mà Phương Phẩm Chi không dám ăn vụng.
“Hắn đã làm gì muội?”
Lãnh Băng Nguyệt cũng không gạt Kim Nhị: “Ngưng hương hoàn mà hắn cho muội ăn, căn bản không phải thứ gì tốt, hôm nay hại muội ngũ tạng lục phủ bị hao tổn, ngay cả thai nhi này cũng sợ không giữ được.”
“Muội có thai? Của ai?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT