Xem ra, Mộ Dung Phong vừa rồi cũng phát hiện sự không thích hợp của Cẩm Ngu.

Lãnh Băng Cơ gật gật đầu, tiếp nhận đèn pin từ trong tay hắn.

“Chính là, ánh mắt của Cẩm Ngu quận chúa vốn dĩ không tốt, lại bị sặc khói, khẳng định họa vô đơn chí. Nhanh lên để ta xem thử, nhỏ chút thuốc sẽ thoải mái rất nhiều”

Mọi người nhìn sự nhiệt tình bất thình lình của Vương phi nương nương nhà mình còn hơi buồn bực, các nàng không hẹn mà cùng từ trên người Lãnh Băng Cơ thấy được tám chữ —— vô sự xum xoe, phi gian tức đạo.

Không đúng, là chín chữ.

Cẩm Ngu luôn miệng nói không cần: “Mắt ta cũng đã mù, mặc dù họa vô đơn chí, còn có thể như thế nào?”

Ộ nh về mắt nếu là quá nặng, là phải bỏ đi tròng mắt, chỉ để lại cái hốc mắt, ngươi nói quá dọa người.

Không thể đập vỡ bình nát*, giấu bệnh sợ thầy” (*ẩn dụ có những thiếu sót, sai sót hoặc thất bại, hãy để nó qua đi, không cần sửa chữa. Vì cái bình đã bị vỡ nên dù có đánh rơi lần nữa thì nó vẫn sẽ bị vỡ, vì vậy không cần phải trân trọng nó!) Lãnh Băng Cơ vừa nói những điều đáng sợ, vừa bật công tắc đèn lại lần nữa, trực tiếp chiếu vào mắt của Cẩm Ngu.

Đại Mạt bên cạnh cũng xoay mặt đi, không dám nhìn thẳng, mà ánh mắt Cẩm Ngu lại thờ ơ, ngoại trừ sưng đỏ ra, không có gì khác thường, chớp cũng không chớp một cái.

Đèn pin này ánh sáng cực mạnh, người bình thường căn bản chịu không nổi, chỉ cần chiếu một lúc, người mắt tốt cũng có thể đốt mù.

Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong liếc mắt nhìn nhau, không khỏi cảm thấy hồ nghị, lúc nấy mình đã nhìn nhầm sao?

Quỷ che mắt mà Na Trát Nhất Nặc đó đã nói, cuối cùng lại là chuyện gì thế này? Chẳng lẽ Cẩm Ngu còn có thể thu phóng tự nhiên giống như hít thở sao? Cái này cũng quá không khoa học?

Cẩm Ngu dường như trong lòng cũng có kiêng kị, đẩy tay của Lãnh Băng Cơ ra: “Không cần ngươi giả bộ có lòng tốt, nếu không có ngươi bày mưu đặt kế, ai dám làm càn như vậy, vậy mà trắng trợn trêu chọc hai chủ tớ chúng ta? Quả thực khinh người quá đáng! Đại Mạt, chúng ta đi!”

Cũng không truy cứu rốt cuộc là ai trêu chọc mình, cùng Đại Mạt dìu nhau chạy trối chết.

“Đúng vậy, quả thực hơi quá đáng, đâu thể thế được. Cẩm Ngu quận chúa ngươi yên tâm, ta giúp ngươi điều tra, xem thử rốt cuộc là ai nhàm chán như vậy” Lãnh Băng Cơ xoay cổ không quên nói mát.

Trong lòng Mộ Dung Phong cũng biết rõ, mánh khóe trêu chọc mà xảo trá cổ quái này, ngoài Lãnh Băng Cơ ra không có người khác, bất đắc dĩ lắc đầu với nàng.

“Rốt cuộc lúc nãy nàng dùng cái gì?”

Lãnh Băng Cơ đắc ý nghiêng đầu: “Đạn khói phòng sắc lang, đặc biệt cho chàng dùng để phòng thân, dùng để đối phó những nữ lưu manh có mưu đồ quấy rối với chàng, là vũ khí cần thiết khi đi du lịch ở quê nhà ta. Thế nào? Ta rất săn sóc phải không?”

Mộ Dung Phong có chút u oán: “Đây chính là kinh hỉ lúc nấy nàng nói cho ta? Ta cho rằng nàng ở phòng bếp chuẩn bị lương khô cho ta”

“Thật sự đói bụng có thể nếm thử, vị của lá hẹ xào ớt”

Mộ Dung Phong nhớ tới so sánh lúc nấy của Lãnh Băng Cơ, mở miệng rắm tới rắm lui, lập tức đen mặt.

“Có thê như thế, phu phục gì cầu?”

Lãnh Băng Cơ chỉ cho rằng hắn đang khen mình: “Ta miễn cưỡng có thể xem như là một thê tử có khả năng lên được phòng khách xuống được phòng bếp, đấu thắng tiểu tam, đánh thắng sắc lang phải không? Thực sự không được, thêm một cái nữa, võ công lên được chiến trường, y thuật đấu được diêm vương”

Mộ Dung Phong nghiêm trang lắc đầu: “Những thứ đó bổn vương cũng không hiếm lạ”

“Vậy chàng hiếm lạ cái gì? Sẽ đánh đàn khiêu vũ hay là may được áo quần cho chàng?”

Mộ Dung Phong liếc mắt nhìn hạ nhân còn chưa giải tán, cơ thể cúi xuống, kề sát bên tai nàng thấp giọng: “Tất nhiên là lên được giường sinh được đứa nhỏ.”

“Cút!”

Sợ là gấu lại bám trên người rồi đúng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play