Cẩm Ngu hơi hơi đưa ra khóe môi câu dẫn: “Mặc dù mắt của ta thì không có liên quan gì đến ngươi, nhưng mà ta từ trong đình hóng gió mà bị đẩy xuống dưới thì không có quan hệ đến ngươi sao?”
“Vậy cũng không phải chính xác, dù sao thì lúc đó Linh bà cũng ở đấy mà, ai mà biết được bà ta đã làm ra cái loại trận pháp gì chứ? Tục ngữ có nói rồi, thiện ác có báo, quả thật như thế. Chủ tớ hai người các ngươi cấu kết với nhau làm ra chuyện xấu, lần trước ở trước mặt nhiều người như thế mà lại bỡn cợt ta, lần này tự bản thân ngươi cũng không may gặp báo ứng rồi nhỉ?”
Cẩm Ngu cười lạnh một cái: “Ngươi khiến cho ta hiểu ra một từ, thế nào chính là tiểu nhân đắc chí”
Lãnh Băng Nguyệt đắc ý cười cười: “Đúng vậy, chính là cái từ này, dùng rất chuẩn đấy. Ta chính là tiểu nhân, thế nhưng trời trên cao lại chiếu cố ta mà, ta có cốt nhục của Phong Vương gia. Nếu như mà ngươi tức giận, vậy thì cũng thừa lúc đêm mưa đi đến trước mặt của Phong Vương gia mà yêu thương nhung nhớ đi, xem xem là Phong Vương gia có đụng đến người ngươi hay không?”
“Ai mà biết được ngươi đã sử dụng thủ đoạn gì với Vương gia chứ? Nếu không thì Vương gia làm sao có thể coi trọng ngươi được” Cẩm Ngu có chút thẹn quá hóa giận mà nói.
“Nhưng mà ngươi đừng có quên, ta thế nhưng lại là Vương gia đính thân đến Tướng phủ cầu hôn để đưa vào cửa đấy, đây chính là duyên phận, ngươi mặc dù là bạn thanh mai trúc mã của Vương gia, sớm chiều gặp mặt nhau thì có sao chứ?
Không nhìn trúng thì chính là không nhìn trúng thôi.”
Hai người ngươi ta qua lại, nói móc lãn nhau, đối chọi gay gắt. Cứ một lúc như thế, ai cũng không nghe ai hết.
Một người đang có thai, không có sợ hấu, một người là quận chúa mà Hoàng thượng đích thân phong lên, hòn ngọc quý trên tay Huệ Phi, cũng chỉ có thể sính đến miệng lưỡi nhanh nhạy.
Triệu ma ma vội vã đi tới, nhìn thấy Cẩm Ngu ở đó, không có lên tiếng, mà lại lén lút kéo tay áo của Lãnh Băng Nguyệt.
Lãnh Băng Nguyệt không kiên nhẫn mà hỏi: “Chuyện gì thế?”
Triệu ma ma dùng khóe mắt nghiêng qua liếc Cẩm Ngu, sau đó thấp giọng nói: “Có khách đến”
Lãnh Băng Nguyệt vừa nhìn cái bộ dạng che giấu thần thần bí bí này của Triệu ma ma, thì cũng đoán ra được người đến là ai, dương dương tự đắc mà nói với Cẩm Ngu: “Vậy thì Cẩm Ngu quận chúa, ngươi cứ từ từ mà nghỉ ngơi đi nhé, dù sao thì những ngày thu này còn dài, không cần vội, một người lẻ loi hiu quạnh, hoàn toàn chính xác là quá đáng thương. Nếu như thực sự buồn bực quá, thì có thể đi đến Tử Đẳng tiểu trúc †ìm ta để nói chuyện nhé.”
Hai mắt của Cẩm Ngu ngây ngốc mà nhìn chằm chăm về phía trước, chỉ hừ một tiếng rồi mói: “Biểu ca sống ở trong cái trạch tử khác không muốn quay về, chắc hẳn Lãnh Trắc phi ở một mình cũng nước mắt lưng tròng, tràn đầy thê lương, gian nan vô cùng. Cũng không cần ở chỗ này nói với ta mấy lời châm chọc đâu, cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông mà thôi”
Lãnh Băng Nguyệt tự chóp mũi khinh thường mà hừ một tiếng, quay mặt đi trở về, lúc này Phương Phẩm Chỉ trốn ở đẳng sau dàn hoa, nhướn cổ lên mà nhìn về phía Cẩm Ngu ở bên này, hơn nữa ôm ngực nàng ta lên xoay vòng vòng hai vòng.
Lãnh Băng Nguyệt nhìn nhìn, biết được sắc tâm của hắn ta nổi lên, tiến lên phía trước nhéo vào cánh tay của Phương Phẩm Chi một cái, rồi nhỏ giọng mắng một tiếng: “Chết cái tật”
Phương Phẩm Chỉ bị nhéo đau, nhe răng trợn mắt, nhưng cũng không dám phát ra tiếng, ngó nghiêng trái phải đều không có người, lại biết được mắt của Cẩm Ngu không nhìn thấy được, liền không kiêng nể gì cả mà đặt tay lên hông Lãnh Băng Nguyệt sờ sạng một cái, thấp giọng trêu chọc.
Lãnh Băng Nguyệt kiêng kị mà xoay đầu nhìn về phía Cẩm Ngu ở sau lưng, rồi hướng về phía phong tình vạn chủng của Phương Phẩm Chỉ mà xoay xoay eo, sau đó một trước một sau trở về Tử Đăng tiểu trúc.
Con mắt sáng ngời của Cẩm Ngu di chuyển, trong nháy mắt vậy mà giống như có ánh sáng lóng lánh, làm gì có như cái ánh mắt ngốc nghếch lúc nãy nữa?
Cẩm Ngu có chút nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào hai người đang cùng nhau rời đi, khóe môi không khỏi hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.
Đại Mạt âm thầm mà xuất hiện ở sau lưng của nàng ta.
Cẩm Ngu giảm thấp âm lượng xuống, nói: Nhìn thấy rồi chứ hả?”
Đại Mạt nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Nhìn thấy rồi.”
“Có phải là cảm thấy, không thích hợp lắm không?”
“Qủa thật là có điều không bình thường.”
“Người này có thân phận gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT