Chỉ là, khoảng cách giữa sơn trang và quân doanh có chút xa xôi, hắn bắt buộc phải thức dậy thật sớm, mà quay trở về cũng rất muộn, Chính xác là đi sớm về khuya.

Lãnh Băng Cơ cũng không bởi vì thành ý của hắn mà thỏa hiệp, mặc dù nói thế, thế nhưng trái tim đó, cũng không tránh khỏi có chút lung lay muốn sụp đổ.

Đầu tiên không thể kiên nhãn được, là Lãnh Tướng, tìm đến được trong sơn trang, thanh sắc câu lệ mà khiển trách một trận.

Lại sau đó, cơ thể của Lão Thái Quân ở Quốc Công phủ, Thẩm Phong Vân đưa nàng vào phủ để chuẩn đoán bệnh, sau đó Lão Thái Quân tận tình khuyên bảo khuyên nhủ mất cả nửa ngày.

Rồi lại sau đó nữa, Duệ Vương phi cũng tìm tới tận cửa, liền chế giễu mang theo chút tố khổ, đổ xuống tất cả mà mắng nàng một hồi.

Lãnh Tướng nói: “Sao con lại có cái tính nóng này giống y hệt nương của người vậy? Nam nhân ba thê bảy thiếp không phải là chuyện đương nhiên cần có à? Sao lại có thể để một mình con độc chiếm được, một chút cũng không thả cho người khác sao? Càng đừng nói là, là người đó còn là thân muội muội của con nữa”

Lão Thái Quân nói: “Chúng ta đều là những người từng trải, ai cũng từng có một loại phần cốt yếu không đúng lắm ở trong lòng, qua được thì sẽ ổn thôi.Chí khí của con như vậy, không thể nghi ngờ gì chắc chắn là muốn đầy Phong nhi vào vòng tay của người khác, dù sao thì, làm gì có nam nhân nào có thể kiên nhãn dụ dỗ người lâu như thế cơ chứ?”

Duệ Vương phi nói: “Nam nhân kiểu đó chả là cái gì cả, cũng xem xem ngươi coi trọng hắn ta như thế nào đi. Ngươi chạy đến góc này góc kia rồi lại bực bội, trong phủ thì nuôi thêm hai con hồ ly tinh ăn sung mặc sướng, ngươi cứ không để ý như vậy à? Thừa dịp Tam ca bây giờ đây còn có lòng mắc nợ đối với ngươi, nhanh chóng nói điều kiện với huynh ấy đi!

Để cho huynh ấy bảo đẩm với ngươi.”

Lãnh Băng Cơ một lời phản bác cũng hoàn toàn không có.

Nàng hiểu rằng, ở cái niên đại này, trong tiềm thức của mọi người, hành của bản thân là đuối lý, làm cho người khác cảm thấy khó có thể lí giải được. Nàng chính là điển hỉnh của những nữ nhân ghen tuông, không biết phân biệt phải trái, không còn thuốc chữ. Bản thân nói cái gì thì đều là sai hết. chỉ có mỗi Lãnh Thanh Hạc không có miễn cưỡng nàng, chỉ là để cho Thanh Họa ở lại, giải sầu cùng với nàng, một tấc cũng không rời mà trông coi, sợ rằng nàng nghĩ không thông.

Thanh Họa còn không cả hiểu chuyện tình yêu nam nữ, thường xuyên đáng thương mà nhìn về phía nàng, giống như là muốn một tiểu nãi miêu bị vứt bỏ vậy, nhìn thấy Lãnh Thanh Họa mà đau lòng.

Kỳ vương phủ.

Vì Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ đều không có ở trong phủ, thế nên Lãnh Băng Nguyệt liền biến thành nữ chủ nhân của nơi này.

Nàng ta lại giống như trước đây xuân phong đắc ý, ngạo mạn mà nhìn xuống mỗi người ở trong phủ, bao gồm cả Cẩm Ngu.

Nhớ đến lúc đầu, Cẩm Ngu mượn vào hai mắt mù, cho nàng ta chịu phải không ít thứ, mà đến hôm nay nhớ đến mới cảm thấy thật nghẹn khuất.

Bây giờ, rốt cuộc cũng mở mày mở mặt.

Nhất là khi nàng ta nghe nói đến sự việc của Linh bà, biết được đôi mắt của Cẩm Ngu chậm trễ không thể nào mà khỏi hẳn, chính là do sự quấy phá của Linh bà ở sau lưng, không có liên quan lớn lắm tới bản than, nói chuyện lại càng thêm không kiêng nể gì cả.

Kỳ vương phủ tất cả đều có nơi lớn như thế, oan gia ngõ hẹp, hai người cũng không thể tránh khỏi việc gặp mặt.

Cẩm Ngu ở trong sân ngồi phơi nắng, Đại Mạt không có ở trước mặt hầu hạ.

Lãnh Băng Nguyệt vênh váo tự đắc mà hét lớn qua đó: “Ây, Cẩm Ngu quận chúa sao lại vẫn còn ở trong phủ thế này? Mắt của ngươi không phải không có liên quan gì đến ta sao, sao vẫn lười mà không chịu đi vậy?”

Cẩm Ngu không có lên tiếng, giống như là không nghe thấy gì cả.

“Xem ra, thính lực của Cẩm Ngu quận chúa hình như cũng không tốt lắm nhỉ? Ngươi không phải là bị hỏng tai thôi hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play