Mộ Dung Phong khẽ hừ một tiếng: “Bản vương còn chưa đủ với nàng sao?”
“Được rồi, tuy rằng trước đây biểu ca huynh có một số việc rất quá phận, thế nhưng trong mắt của đệ, huynh và biểu tẩu giờ đây tâm đầu ý hợp, phu thê mẫu mực, nghĩ đến huynh sẽ một mực chung thủy.”
“Vậy nàng còn có gì không thỏa mãn sao? Trước đây lúc thú Băng Nguyệt vào cửa thì muốn sống muốn chết uy hiếp bản vương, bây giờ Băng Nguyệt có thai lại rời nhà trốn đi chỉ vì khiến bản vương thỏa hiệp với nàng. Mẫu phi ta nói đúng, khắp nơi đều có người tam thê tứ thiếp, làm thê tử thì phải suy nghĩ cho trượng phu, nếu không chẳng phải là ghen tị, lòng dạ hẹp hòi sao? Nàng không thể đứng trong trường hợp của bản vương mà suy nghĩ một chút sao?”
Tề Cảnh Vân sờ mũi một cái: “Theo lời của biểu tẩu mà nói, huynh đây là trích lời của tra nam điển hình. Biểu tẩu chính là nhân vật ngàn dặm mới tìm được một như vậy, huynh không quý trọng thì cũng thôi, lại còn coi nàng là phiền toái?”
Mộ Dung Phong cầm bức chữ trên bàn mời vừa viết xong, nắm thật chặt, sau đó cuộn lại trong tay: “Đùa đủ rồi, nghĩ thông suốt thì tự mình trở lại. Nếu không, bản vương thật đúng rơi vào bẫy của nàng, làm ầm ĩ gây xôn xao dư luận như lần trước sao? Bản vương có còn muốn mặt mũi nữa hay không?”
“Rơi vào bẫy gì?”
Mộ Dung Phong hừ lạnh một tiếng: “Tạo hiện tượng giả tạo bị Phi Ưng Vệ bắt đi, coi bản vương không nhìn ra sao? Phi Ưng Vệ luôn luôn làm việc kín đáo cẩn thận, làm sao có thể ban ngày ban mặt công khai xuất hiện ở trên quan đạo? Không phải là cố ý để cho phu xe kia thấy, sau đó bẩm báo cho ta sao? Lần mất tích trước lời đồn bay đầy trời, khiến bản vương mất hết mặt mũi.”
“Biểu ca vậy mà cũng biết Phi Ưng Vệ?”
Mộ Dung Phong không muốn nhiều lời: “Đệ nói xem đệ tới làm cái gì? Làm thuyết khách à?”
Tề Cảnh Vân lại xoa xoa mũi: “Thực ra, Phi Ưng Vệ kia không phải ai khác mà chính là đệ.”
Mộ Dung Phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên, híp mắt: “Đệ là người của Phi Ưng Vệ?”
“Không phải, đương nhiên không phải!” Tề Cảnh Vân không ngừng vội vàng phủ nhận: “Chỉ là đệ thấy được mặt nạ Phi Ưng Vệ từ chỗ biểu tẩu, cảm thấy rất oai phong, nên sai người cũng bắt chước hình dạng chế tạo một cái. Hôm nay đúng dịp gặp biểu tẩu, một người thất hồn lạc phách, liền muốn trêu đùa nàng một chút.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó nàng đúng lúc nổi nóng, đệ suýt nữa đã giao cái mạng nhỏ này!”
“Cùng biểu tẩu trút giận nha! Nếu không, nàng một bụng tức giận, sợ rằng sẽ giết người phóng hỏa. Nếu như ngươi dám xuất hiện bên cạnh nàng, ta đảm bảo, nàng lập tức giơ tay chém xuống, coi kẻ câu tam đáp tứ ngươi như đồ chơi mà bẻ răng rắc.”
Khóe môi Mộ Dung Phong giật giật: “Hiện tại thế nào? Hết giận?”
“Ôm thỏ đi.”
“Đi đâu?” Mộ Dung Phong có chút sốt ruột.
“Chỗ ngươi kim ốc tàng kiều.”
Vừa dứt lời, trước mặt đã không có hình bóng của Mộ Dung Phong.
Tề Cảnh Vân lắc đầu cười cười: “Huynh cứ mạnh miệng đi! Tự mình đánh mặt thật vang!”
Mộ Dung Phong hùng hùng hổ hổ tới sơn trang.
Nam nhân nghe thấy tiếng chân ngựa của hắn lập tức ra đón, không cần hắn hỏi, trực tiếp giơ một ngón tay lên chỉ ra xa xa: “Vương phi nương nương sau khi đến không nói một lời, vào trong núi, nương tử của ta lo lắng, len lén đi theo.”
Mộ Dung Phong lúc này mới hơi chút yên lòng, ném cương ngựa đi, đuổi theo phương hướng dựa theo nam nhân chỉ.
Đã vào thu, ban đêm sơn trang có chút lạnh, gió thu hiu quạnh, cỏ khô đong đưa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT