Huệ Phi một lời hai nghĩa nói: “An tâm theo sát Phong nhi trở về phủ đi thôi, ta đây phải đi bẩm báo hoàng thượng và Thái hậu lão nhân gia nàng biết, ta sẽ phái một ngự y đi tới phủ giúp ngươi điều trị thân thể, cũng nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ngươi”
Lãnh Băng Nguyệt lúc này mới miễn cưỡng an tâm, có người của Huệ Phi nương nương đang coi chừng ở bên cạnh, Mộ Dung Phong cho dù lại nhẫn tâm cũng sẽ có kiêng ky.
Lúc này nàng ta mới vui vẻ đi theo phía sau Mộ Dung Phong ra khỏi cung.
Trên đường đi Mộ Dung Phong đều trầm mặc, không nói câu nào, ngay cả đôi lông mày sắc bén, con ngươi thâm trầm, cánh mũi rộng, đôi môi mỏng đều ẩn nhãn tức giận.
Trong lòng Lãnh Băng Nguyệt có chút thấp thỏm, không biết Mộ Dung Phong có phải hồi tâm chuyển ý hay không, len lén nhìn sắc mặt của hắn, giăng đầy mây đen, thế nhưng lại không tàn nhẫn, lãnh khốc vô tình giống như hôm nay ở Tướng phủ.
“Vương gia” Nàng ta thử thăm dò gọi hắn một tiếng, muốn hòa hoãn bầu không khí khiến người ta hít thở không thông giữa hai người.
“Câm miệng”
Giọng nói của Mộ Dung Phong không lớn, lại lạnh như băng không có một chút độ ấm nào, mang theo áp lực nặng nề, sau đó một chữ một cái.
“Kể từ hôm nay, tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt bản vương, không nên nói bậy một chữ ở trước mặt Băng Cơ.
Nếu không, bản vương không thể bảo đảm, ta sẽ còn một chút sự kiên trì nào đối với ngươi. Trong Kỳ vương phủ cũng có điều ngoài ý muốn”
Đây không chỉ là lạnh lùng từ chối người ngàn dặm, ghét cay ghét đắng, thậm chí còn có uy hiếp.
Lãnh Băng Nguyệt thức thời ngậm miệng lại, siết chặt cạp váy, ác độc nhìn chằm chằm bóng dáng to cao anh tuấn của Mộ Dung Phong, hung hăng cắn răng.
Đây vốn là thái độ của Mộ Dung Phong chỉ có khi đối mặt với Lãnh Băng Cơ.
Mọi thứ vốn dĩ thuộc về mình cuối cùng lại bị Lãnh Băng Cơ cướp đi tất cả, một chút cũng không còn.
Trở lại Kỳ vương phủ, Mộ Dung Phong vẫn không nói gì, chỉ phân phó hạ nhân: “Đưa Trắc phi của các ngươi quay về Tử Đẳng tiểu trúc nghỉ ngơi.”
Sau đó cũng không quay đầu lại đi tới thư phòng, cũng không liếc mắt nhìn Lãnh Băng Nguyệt.
Tới tận khi sắc trời sắp tới hoàng hôn, người làm trong phủ đến đây bẩm báo, nói Tề Cảnh Vân cầu kiến.
Tay Mộ Dung Phong cầm bút ngừng lại, cũng không ngẩng đầu lên: “Mời hắn vào.”
Vừa dứt lời, Tề Cảnh Vân đã đến cửa, trong tay mang theo hai con thỏ rừng đầm đìa máu ném cho thị vệ phụ trách thông báo.
“Thưởng cho các ngươi bữa ăn ngon.”
Thị vệ biết vị này rất bình dị gần gũi, nhận lấy, cảm ơn phần thưởng rồi lui xuống.
Mộ Dung Phong vẩy mực múa bút trong tay, cổ tay nâng lên, giơ bút lên. Tuyết trắng trên giấy Tuyên Thành, một chữ “Tĩnh” mạnh mẽ mà mềm mại, cứng cáp hữu lực.
“Nếu tâm không tĩnh, dù cho người mài cùn ngòi bút cũng vô dụng.” Tề Cảnh Vân cà lơ phất phơ đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn, vừa nghiêng đầu quan sát chữ của hắn vừa nói lời châm chọc.
Mộ Dung Phong không vui liếc mắt nhìn hắn: “Có chuyện gì, nói xong đi nhanh lên, phiền lòng.”
Tề Cảnh Vân “tấm tắc” nói: “Đệ cho rằng biểu tẩu mất tích, biểu ca sẽ gấp đến mức như ngồi trên lửa, một mình đi lên kinh thành náo loạn. Ai biết, vậy mà lại bình tĩnh như vậy, vẫn còn có tâm tình ở chỗ này viết chữ. Vậy đệ không có chuyện gì, cáo từ.”
“Ai nói ta không nóng nảy.” Mộ Dung Phong nâng tay ném bút lông trong tay ra ngoài, trên mặt đất hiện lên một vũng mực đen: “Thế nhưng muốn bản vương thỏa hiệp càng không làm được.”
Tề Cảnh Vân vừa mới xoay người muốn đi, quay mặt lại, kinh ngạc nháy nháy mắt: “Chuyện gì? Nạp thiếp sao? Vẫn luôn cho rằng huynh sẽ đắc đạo thành tiên, không nghĩ tới vậy mà cũng không ngoại lệ, tội nghiệp cho nam tử si tình nữ tử bạc tình.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT