Tiêu Nguyên Mẫn không quên được khi đó, nàng nhìn đến trong cung có con mèo, rất là thích, lại bởi vì em trai còn nhỏ, sợ mèo làm bị thương em trai, liền không lên nói nữa.
Chỉ là Tuyên Hoà đế ngày thứ hai sai người đưa tới một đôi thỏ con, con thỏ kia khác biệt với những con thỏ bình thường, lỗ tai thật dài rũ xuống, lông cũng rất dài, từ xa nhìn lại giống như là một quả cầu lông.
Nghe nói là ngoại bang biếu cho Tuyên Hoà đế, toàn bộ trong cung cũng chỉ có 2 con như vậy.
Tiêu Nguyên Mẫn rất là thích, tự mình chăm sóc chúng nó cho ăn, uống nước....chỉ tiếc 2 con thỏ kia chỉ sống không đến 5 ngày, liền chết ở sau núi giả ở Đông Cung.
Chết như thế nào, Tiêu Nguyên Mẫn là biết, chính là ai giết chết, Tiêu Nguyên Mẫn đến nay cũng không biết, cho nên tự đó về sau, liền là thích, nàng cũng không hề nuôi con vật nhỏ.
Diêu phu nhân trầm mặc một chút, duỗi tay cầm móng vuốt mèo mẹ, vẫy vẫy tay với Tiêu Nguyên Mẫn, “Vậy mợ thay con nuôi được không.”
“Cảm ơn mợ.” Tiêu Nguyên Mẫn lên tiếng, liền cùng Diêu phu nhân chơi đùa với đàn mèo.
Diêu Lan Chi mang theo Nhị hoàng tử và Mộ Dung Hi lại đây, Nhị hoàng tử nhìn đến Tiêu Nguyên Mẫn ôm mèo con phơi nắng, đáy mắt lộ ra mấy phần ý cười, “Muội muội còn chuẩn bị đi chợ sao?”
“Đi a.” Tiêu Nguyên Mẫn đứng dậy thả mèo con đi, “Hiện tại liền đi thôi.”
“Được.” Nhị hoàng tử đồng ý.
Diêu Lan Chi cười, “Bên ngoài xe ngựa đã chuẩn bị xong.”
“Muội đi gọi đệ đệ.” Tiêu Nguyên Mẫn mở miệng nói, “Nhị ca ca đợi lát nữa.”
“Được.”
Mộ Dung Hi không lên tiếng mà đứng ở một bên, chàng phát hiện vẻ mặt vui sướng khi ôm mèo của Tiêu Nguyên Mẫn, nhưng từ lúc bọn họ tiến vào liền biến mất, sau khi thả mèo đi thì không liếc mắt một cái, là bởi vì quá mức thích sao?
Chính là…… Hơi suy nghĩ sâu xa một chút, nhìn những con mèo con, chúng nó nhỏ xinh đáng yêu, nhưng không có chút năng lực nào tự bảo vệ mình, là bởi vì như vậy sao?
Kỳ thật trưởng công chúa so trong tưởng tượng còn mềm lòng hơn, người như vậy ở trong cung có thể hay không…… Đột nhiên ý thức được chính mình suy nghĩ cái gì, Mộ Dung Hi vội dừng ý nghĩ của chính mình.
Nói đến cùng, Tiêu Nguyên Mẫn và Tiêu Ngọc Tộ đều là đứa bé không đến 10 tuổi, có thể xuất cung đi chơi trong lòng khẳng định vui sướng, chợ có bán rất nhiều đồ ăn vặt, tuy không có tinh xảo như trong cung, nhưng ở như vậy hoàn cảnh này lại phá lệ mê người.
Chỉ là mặc kệ Tiêu Nguyên Mẫn và Tiêu Ngọc Tộ đều trưởng thành sớm, không giống trẻ con, vài thứ kia đều là nhìn xem chơi thôi, cũng không có muốn đi mua ăn, nhưng thật ra làm người đi theo thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tiêu Ngọc Tộ không biết vì sao, đối những đồ ngọc chất lượng kém thực cảm thấy hứng thú, đặc biệt là vòng ngọc, trâm ngọc gì đó trên sạp, Tiêu Ngọc Tộ không chỉ chọn loại thấp kém còn chọn khó coi.
Tiêu Thành Hiên ở một bên xem đến tràn đầy tò mò, nhưng Mộ Dung Hi đoán được tính toán của Tiêu Ngọc Tộ, quả nhiên là lòng dạ hẹp hòi, thứ này quà cho các nương nương trong cung, còn không ghê tởm chết các nàng, đặc biệt là Tiêu Ngọc Tộ nếu làm trò tặng trước mặt Tuyên Hoà đế, không nói cái khác, những nương nương sẽ tỏ vẻ vui mừng nhận, không nói được còn muốn mang một đoạn thời gian, lại biểu hiện thật sự quý trọng.
Tiêu Nguyên Mẫn thật ra nhìn Tiêu Ngọc Tộ liếc mắt một cái, cũng không ngăn cản, ngược lại không dấu vết đem mấy cái thoạt nhìn dị thường đẩy đến trước mặt Tiêu Ngọc Tộ.
“Ngũ đệ, đây đều là đồ của phụ nữ, đệ mua làm gì?” Tiêu Thành Hiên nhịn nửa ngày mới hỏi.
Tiêu Ngọc Tộ giải thích nói, “Đệ phải cho người mang lễ vật, xuất cung một chuyến không dễ dàng, huynh xem cái này thích hợp Lâm……” Lâm Quý Phi này ba chữ nhưng không thể nói ra, bất quá cũng đủ làm Tiêu Thành Hiên biết ý tứ của bé.
Tiêu Thành Hiên sắc mặt đen một chút, nhìn thoáng qua vài thứ kia, sẽ không cho mẹ cậu đưa đi, mẹ mình nhất định ha hả, nghĩ đến đây cậu liền có chút buồn bực.
Như là nhìn ra ý Tiêu Thành Hiên, Tiêu Nguyên Mẫn cười nói, “Đệ đệ, vậy người kia đâu?” Nói rồi nhìn thoáng qua Tiêu Thành Hiên.
Tiêu Ngọc Tộ lập tức hiểu ý Tiêu Nguyên Mẫn, lấy ra một nhẫn ngọc, tuy vẫn là ngọc loại xấu, nhưng hình dạng không khó coi, đặc biệt là chiếc nhẫn thật nhỏ, liền tính đeo thật cũng sẽ không thấy rõ ràng, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chợ còn chưa dạo xong, sắc trời liền không còn sớm, Tiêu Nguyên Mẫn tuy rằng lòng tràn đầy lưu luyến, vẫn chủ động nói, “Trở về đi.”
“Vâng.” Tiêu Ngọc Tộ lưu luyến mà nhìn ông già làm đồ chơi làm bằng đường, lại vẽ một con trâu, mới thỏa mãn đem một con mèo hình dạng đường họa đưa vào tay Tiêu Nguyên Mẫn, “Tỷ tỷ tặng cho tỷ.”
Tiêu Nguyên Mẫn nhận, nhìn về phía Diêu Lan Chi, “Hôm nay cảm ơn anh họ, thời gian quá muộn, chúng ta liền không quay lại Diêu phủ, giúp muội nói với ông ngoại, cậu và mợ nói một tiếng, nếu làc ó cơ hội ngày khác Nguyên Mẫn sẽ đi qua.”
Diêu Lan Chi cười gật đầu, “Được.”
Mới vừa trở lại Phượng Dương Các, Tiêu Nguyên Mẫn liền nhìn thấy Đường ma ma chờ ở cửa, nhìn thấy nàng tươi cười, “Nô tỳ chuẩn bị nước ấm rồi, công chúa rửa mặt chải đầu một phen, bệ hạ cũng để Lý công công truyền lời, làm công chúa trở về liền đi thư phòng gặp.”
“Vâng.” Tiêu Nguyên Mẫn duỗi tay nắm tay Đường ma ma, “Ma ma con đã về.”
“Ừ.” Đường ma ma biểu tình thực nhu hòa.
Tiêu Nguyên Mẫn rửa mặt chải đầu thay quần áo trong cung, cầm lễ vật tặng Tuyên Hoà đế liền đi Ngự Thư Phòng, đến nơi nhìn thấy Tiêu Ngọc Tộ đã đến, đang ở cho Tuyên Hoà đế xem đồ mình mua, “Đây là tỷ tỷ và con đặc biệt chọn cho Lâm Quý Phi, phụ hoàng cảm thấy thế nào?”
Tuyên Hoà đế nhìn cây trâm kia trong hộp, chỉ có thể nói thật rất lớn, cũng thực xấu, ngài không tưởng tượng ra bộ dáng Lâm Quý Phi sẽ cài trên đầu.
Tiêu Nguyên Mẫn tiến vào thì hành lễ, “Khó coi sao? Con cũng cảm thấy, chính là đệ đệ nói Quý Phi nương nương sẽ thích.”
Tuyên Hoà đế nhìn về phía Tiêu Ngọc Tộ, chờ Tiêu Ngọc Tộ giải thích.
Tiêu Ngọc Tộ chớp hạ đôi mắt, “Quý Phi nương nương ngày thường đều đeo đồ lớn, con liền chọn cái lơn, có phải hay không con mua sai rồi?”
Tiêu Nguyên Mẫn bất đắc dĩ nhìn em trai, “Phụ hoàng, nếu không vãn chút thời điểm con lại chọn đồ đưa Quý Phi nương nương, đệ đệ…… Thực có lòng chọn, con……” Cúi đầu, có chút ngượng ngùng, “Con cảm thấy đệ đệ khả năng không biết rõ lắm điều này, lại không bỏ được đệ đệ……”
Tuy rằng Tiêu Nguyên Mẫn nói đứt quãng, chính là Tuyên Hoà đế hiểu ý nàng, “Cũng là tấm lòng Tỉ Nhi và Huyền Huyền, tấm lòng quan trọng nhất.”
“Lý Đức Trung, đem thứ này đưa đến chỗ Lâm Quý Phi.” Tuyên Hoà đế phân phó.
Tiêu Ngọc Tộ lại đẩy ra mấy thứ, một đám chỉ cấp Lý Đức Trung xem, “Cái này là Hoàng nãi nãi, cái này là Thục phi nương nương, cái này là Ninh phi nương nương……” Nói xong nhìn về phía Lý Đức Trung, “Cái này là cho Lý công công.”
Của Lý Đức Trung là một đồ chạm khắc gỗ nhỏ, giá mấy văn tiền nhưng lại rất đáng yêu, Lý Đức Trung đôi mắt đều nheo lại tới, “Tạ Thái Tử ban thưởng.”
“Là tỷ tỷ chọn.” Tiêu Ngọc Tộ mở miệng nói, “Cái này mới là ta chọn.”
Tiêu Ngọc Tộ tuyển chính là mũ đỉnh đầu màu đỏ, “Ta xem người bên ngoài người mang dạng này, ta đặc biệt chọn cái xinh đẹp nhất.”
Tuyên Hoà đế bỗng nhiên cảm thấy, Thái Tử hẳn là học phân biệt xấu tốt đẹp như thế nào?
Không biết thẩm mỹ quỷ dị của Tiêu Ngọc Tộ như thế nào, vào mắt Lý Đức Trung đáy mắt ông ta cũng là thích thật sự, ống ta đối với Tiêu Nguyên Mẫn nói, “Tạ trưởng công chúa ban thưởng.” Lại lấy mũ đội lên, “Ánh mắt Thái Tử thật tốt.”
Tiêu Ngọc Tộ gật gật đầu, cũng cảm thấy không tồi.
Tiêu Nguyên Mẫn nhìn thoáng qua, tuy rằng có chút khác lạ, nhưng là Lý Đức Trung mang lên thật đúng là không xấu, “Lý công công nhìn càng tuổi trẻ.”
Lý Đức Trung cười ha hả, tự mang đồ vật lui xuống.
“Phụ hoàng đây là tặng ngài.” Tiêu Ngọc Tộ lấy ra một cái giá bút bằng trúc, cũng không biết là vừa mới xem qua quá nhiều đồ vật có thẩm mỹ xấu, hay là cái giá bút thật sự không tồi, thế nhưng làm mắt Tuyên Hoà đế sáng ngời, tự mình tiếp nhận, đặt ở trên bàn sách.
Tiêu Nguyên Mẫn cũng lấy lễ vật của mình, một cái rửa bút chạm khắc gỗ.
Tuyên Hoà đế vừa lòng nhận lấy, bắt đầu dò hỏi chuyện xuất cung.
Tiêu Ngọc Tộ nói một hồi, bỗng nhiên nhắc tới đồ ăn bên ngoài cùng trong cung chọn mua đồ ăn, “Phụ hoàng nói sẽ giống nhau sao?”
Tuyên Hoà đế trầm mặc mà nhìn Tiêu Ngọc Tộ một hồi, mới nói nói, “Không giống nhau, đồ vật là giá cả cao hơn bên ngoài gấp hơn mười lần.”
Đem Tiêu Ngọc Tộ hoảng sợ, lúc trước bé cũng là nghe cung nữ nói qua, mỗi bữa cơm của bé tốn bao nhiêu ngân lượng, chính là không thể tưởng được chênh lệch nhiều như vậy.
Tiêu Nguyên Mẫn bởi vì quản lý trong cung, tuy không có quản việc này nhưng vẫn là biết một ít, cho nên cũng không có kinh ngạc.
“Vậy phụ hoàng vì cái gì mặc kệ?” Tiêu Ngọc Tộ suy nghĩ một hồi trực tiếp hỏi, “Như vậy nhiều bạc đều đi nơi nào?”
“Tự nhiên vào túi tiền người khác.” Tuyên Hoà đế thật ra mang theo vài phần ý cười, “Tỉ Nhi hỏi ngốc, chẳng lẽ những cái đó bạc còn có thể tự chạy?”
Từ Tuyên Hoà đế và Tiêu Ngọc Tộ nói lên chuyện này, Tiêu Nguyên Mẫn liền không nói chuyện nữa, chỉ là an tĩnh ngồi ở một bên.
“Vậy không phải dùng bạc của phụ hoàng, ở giữa kiếm lời vào túi tiền riêng?” Tiêu Ngọc Tộ trợn tròn đôi mắt, “Thật quá đáng, nhận bổng lộc của phụ hoàng, còn làm chuyện như vậy.”
Tuyên Hoà đế ánh mắt mềm nhũn, trẻ con chính là trẻ con, ở trong mắt bọn họ đúng chính là đúng, sai chính là sai, không có lập lờ giữa đúng sai.
“Vậy Tỉ Nhi nói nên làm cái gì bây giờ?” Tuyên Hoà đế hỏi.
Tiêu Ngọc Tộ gãi gãi đầu, “Bắt lại, đem bạc bọn họ lấy đi bắt trở về.”
“Vậy ai tới chọn mua?” Tuyên Hoà đế hỏi tiếp.
Tiêu Ngọc Tộ nhìn về phía Tuyên Hoà đế, mang theo mấy phần mê mang, “Vậy không phải chuyện phụ hoàng nên suy xét sao?”
“Ha ha ha.” Tuyên Hoà đế cười ra tiếng, sờ sờ đầu Tiêu Ngọc Tộ, “Chuyện này phụ hoàng để lại cho Tỉ Nhi, chờ Tỉ Nhi trưởng thành giúp đỡ phụ hoàng làm được không?”
“Được.”
“Vậy còn nhìn thấy gì?” Tuyên Hoà đế hỏi.
“Trong kinh thành cuộc sống người dân rất hạnh phúc.” Tiêu Ngọc Tộ đặc biệt hình dung một chút ông già làm đồ ăn bằng đường ở đường họa, hoạ sĩ thực giỏi, cái hồ lô đường kia thật xinh đẹp, đáng tiếc chị không cho ăn.
Tuyên Hoà đế nghe được càng vui vẻ, thường thường cũng nói thêm vài câu, cái gì phía đông có quán hoành thánh, vợ chồng ông chủ làm hoành thánh ăn rất ngon, phía tây có cửa hàng bánh nướng, bánh to thơm ngón, chính là đóng cửa sớm, muốn ăn cần đi sớm xếp hàng……
Lúc trước khi Tuyên Hoà đế vẫn ở tại ngoài cung, không ít lần đi nơi này ăn.
“Phụ hoàng đều ăn, con cũng muốn ăn.” Tiêu Ngọc Tộ lẩm bẩm nói, “Chính là đều không cho con ăn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT