Tiêu Nguyên Mẫn ra khỏi phòng như không thấy không khí không đúng, chỉ cầm sách mà cha Diêu cho nàng, tinh tế lật ra xem.

Cha Diêu còn thường thường giảng giải một phen, Diêu Thịnh Cần uống trà ăn trái cây thực ổn, Thái Tử rõ ràng là tới thu thập Diêu Quang Diệu, cùng ông chả có quan hệ gì, nếu không có quan hệ thì xem diễn trò thôi.

Diêu Quang Diệu kỳ thật đã sớm ý thức được, thậm chí khi chuẩn bị em họ tiến cung đều nghĩ kỹ nên nói với Thái tử như thế nào, chỉ là khi ông ta thật đối mặt Thái Tử mới phát hiện những lời này đó căn bản nói không nên lời.

Tiêu Ngọc Tộ bỗng nhiên tươi cười, răng nanh nho nhỏ như ẩn như hiện, “Đã sớm nghe tên  Diêu tộc trưởng, nhưng thật ra khi gặp mặt …… Lần đầu tiên.”

Diêu Quang Diệu vội đứng dậy, hành lễ, “Có thể gặp Thái Tử, là vinh hạnh của hạ quan.” Trên người ông ta cũng có chức quan, chỉ là rất nhỏ, thậm chí không cần lên triều.

Tiêu Ngọc Tộ cười cười, “Ta cũng nghe nói Diêu cô nương kia…… Tỷ tỷ, Diêu cô nương kia gọi là gì?”

“Ta cũng nhớ không rõ lắm.” Tiêu Nguyên Mẫn đầu cũng không ngẩng, lại lật một trang sách, “Ta chỉ nhớ rõ trong cung đều ở đồn đại người kia cùng mẫu hậu lớn lên cực giống, có thể nuôi một người như vậy, tộc trưởng chỉ sợ cũng là không dễ dàng gì.”

Lưng Diêu Quang Diệu ra mồ hôi lạnh, lời trưởng công chúa làm tim run rẩy, giống như ông ta cố tình nuôi dạy ra một người giống tiến hoàng hậu…… Thậm chí lúc tiên hoàng hậu còn sống đã nuôi rồi, đây là muốn làm cái gì?

“Diêu tộc trưởng cũng biết nàng gọi là gì?” Tiêu Ngọc Tộ giống một đứa bé tò mò hỏi đến cùng.

Diêu Quang Diệu há miệng thở dốc, phát hiện chính mình thế nhưng khẩn trương nói không ra lời.

Tiêu Ngọc Tộ đợi một chút, thấy Diêu Quang Diệu không nói, có chút bất đắc dĩ, “Tốt thôi, nếu đã quên mất tên nàng…… Vậy không bằng gọi Diêu Tần đi.”

Tiêu Nguyên Mẫn như có như không mà lên tiếng, ngược lại nhìn về phía Diêu Thịnh Cần hỏi, “Cữu cữu con nhớ rõ ngài lúc trước giảng cho con một bài thơ, trong đó một câu là ‘ cảm khi giai biến cố, đoạt được không thường thất. ’ đúng không?”

“Đúng vậy, Là bài《 cùng tử từ trừ ngày một rõ gửi 》.” Diêu Thịnh Cần trả lời.

“Vâng.” Tiêu Nguyên Mẫn nói một câu rồi, tiếp tục im lặng đọc sách

Diêu Quang Diệu phát hiện, người thật sự tàn nhẫn là trưởng công chúa này liền nhìn cũng chưa nhìn ông ta.

“Kiến càng lay cổ thụ.” Tiêu Ngọc Tộ cũng nói tiếp nói, “Buồn cười không tự lượng sức.”

Diêu Quang Diệu cúi đầu, bị hai đứa trẻ nói như vậy, ông ta tự nhiên là không vui, chính là thân phận hai đứa trẻ này không bình thường, một là Thái Tử Cẩn Triều, một Xương Bình trưởng công chúa địa vị ngang với thân vương, ông ta không chỉ có không thể không vui còn muốn khiêm tốn tiếp thu.

Hiện giờ ngay cả Diêu Thịnh Cần đều có chút đồng tình Diêu Quang Diệu.

“Em trai ngoan, không được chậm trễ thời gian của Diêu tộc trưởng.” Tiêu Nguyên Mẫn xem không sai biệt lắm nói, Diêu Quang Diệu dù sao cũng là Diêu tộc trưởng, sự tình không thể quá mức, nên vừa đánh vừa xoa, “Cậu họ cũng là muốn đưa người vào chiếu cố  hai chị em ta.”

“Chỉ là cậu họ không quá hiểu phụ hoàng, nghĩ là phụ hoàng thích dung mạo của mẫu hậu.” Tiêu Nguyên Mẫn cười nhẹ, “Mẫu hậu chỉ có một, bởi vì đó là chính mẫu hậu, mới được phụ hoàng thích nhất.”

“Ta một đứa con gái nói này đó có chút không hợp, chỉ là ở đây đều là người trong nhà, cậu họ là tộc trưởng Diêu thị, đệ đệ và ta về sau còn cần dựa vào, mới báo chút chuyện để cậu chú ý.” Tiêu Nguyên Mẫn mang mấy phần không chút để ý, “Đồ giả vĩnh viễn là đồ giả, bắt chước giống như cũng không có khả năng là đồ thật.”

“Đồ thật bị chạm nhẹ cũng xót xa, đồ giả có bị đập vỡ cũng chẳng sao, cậu họ nói đúng không?”

“Trưởng công chúa nói rất đúng.” Diêu Quang Diệu còn có thể nói như thế nào.

Tiêu Nguyên Mẫn nhìn em trai liếc mắt một cái, Tiêu Ngọc Tộ nói, “Ta nghe nói cậu họ có một con vợ cả, là người văn võ toàn tài, mấy ngày sau phụ hoàng muốn tuyển cận vệ bên người, tuy không phải chức quan cao, hơn ở gần phụ hoàng, đến lúc đó ta sẽ tìm người tiến cử anh họ.”

Thà làm lục phẩm ở trước mắt hoàng đế, cũng không làm ngũ phẩm nơi khác.

Chỉ cần làm tốt, vào mắt hoàng đế so với cái gì cũng mạnh hơn, chuyện Tuyên Hoà đế tuyển cận vệ, bọn họ không phải không biết, nhưng có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, hiện giờ Diêu Quang Diệu được Thái Tử chỉ dẫn, trong lòng vui mừng, cả đời ông ta còn không phải là vì tiền đồ con cháu sao?

Tiễn đi Diêu Quang Diệu vui sướng, Tiêu Nguyên Mẫn nhìn về phía Diêu Thịnh Cần giải thích nói, “Cậu, con nghĩ anh họ Lan Chi vẫn nên đi khoa cử sẽ tốt hơn.”

“Ta biết.” Diêu Thịnh Cần cũng không có vì chuyện này tức giận.

Cha Diêu cũng gật gật đầu, “Chúng ta cũng là ý tứ này, đến lúc đó làm Lan Chi khoa cử, chúng ta thêm cố gắng một phen, làm thằng nhóc đo đi bên ngoài rèn luyện.”

Tiêu Ngọc Tộ lấy khối bánh đậu xanh ăn, "Con cùng với tỷ tỷ thương lượng kỹ, tuy không phải không thể làm anh họ Lan Chi lên làm cận vệ, thậm chí có thể cho huynh ấy làm thư đồng Nhị hoàng tử, nhưng đó đều là lối tắt, vẫn là đi từng bước lên tới càng ổn thỏa hơn.”

Cha Diêu xoa xoa đầu Tiêu Ngọc Tộ, “Chúng ta đều là người một nhà, không cần giải thích.”

Tiêu Nguyên Mẫn đôi mắt nóng lên, cúi đầu, nàng lúc trước còn sợ hãi cậu vì vậy đối bọn họ tức giận.

Tiêu Ngọc Tộ cười ha ha, đầu ngọ ngạy ở lòng bàn tay cha Diêu, “Về sau con cần anh họ Lan Chi trợ giúp.”

“Tên nhóc kia, nên đem nó đưa đi xa một chút, rèn luyện cho thành thục một phen.” Diêu Thịnh Cần vê ria mép, “Nhưng phải xem thi cử của nó thế nào, nếu là nó không biết cố gắng, chúng ta tính toán lại tốt cũng vô dụng.”

“Anh họ Lan Chi khẳng định sẽ thi đậu.” Tiêu Nguyên Mẫn cười, không nói đến vị trí trên bảng không quá thấp, vì phụ hoàng phải tìm giúp đỡ cho em trai.

Cha Diêu bọn họ cũng biết, cho nên mới càng thêm coi trọng học vấn Diêu Lan Chi, rốt cuộc quá kém, thật sự mất mặt.

“Buổi chiều có muốn đi nơi nào? Để tên nhóc kia dẫn cho các các.” Diêu Thịnh Cần cũng không hề nói thêm, ngược lại hỏi.

“Đệ đệ?” Tiêu Nguyên Mẫn nhìn về phía Tiêu Ngọc Tộ.

Tiêu Ngọc Tộ mím môi, trên mặt mang theo vài phần do dự, bé muốn đi chơi, rốt cuộc ra cung một lần không dễ dàng, chính là…… “Cậu, không biết trong nhà có nông trang không?”

“Có.” Diêu Thịnh Cần có chút nghi hoặc mà trả lời, nhưng thật ra ánh mắt cha Diêu sáng lên, mang theo mấy phần vừa lòng.

“Con muốn đi xem nông trang.” Tiêu Ngọc Tộ vẻ mặt nghiêm túc, “Tỷ tỷ đi chơi đi.”

Tiêu Nguyên Mẫn tươi cười, nho nhỏ má lúm đồng tiền phá lệ đáng yêu, nàng duỗi tay nhéo khuôn mặt bụ bẫm em trai, “Hôm nay đệ phải đi chơi vui vẻ.”

“Đúng vậy.” Cha Diêu cũng nói, “Ngày khác lại đi xem, để đi về thời gian cũng nhiều, hôm nay sợ là không kịp.”

“A?” Tiêu Ngọc Tộ nhìn mắt chị lại nhìn về phía ông ngoại.

“Ý ông ngoại, đệ đem hôm nay điều nhìn thấy hôm nay suy nghĩ kỹ nói sự thật với phụ hoàng, sau đó nói cho phụ hoàng đệ muốn đi thôn trang xem xét.” Tiêu Nguyên Mẫn ôn nhu, “Nói không chừng có vui mừng bất ngờ.”

“Có thể chứ?” Ánh mắt Tiêu Ngọc Tộ sáng lên, ý tứ này là bé còn có thể ra nữa?

“Phụ hoàng sẽ không muốn một Thái tử chỉ nuôi trong cấm cung.” Tiêu Nguyên Mẫn tự tin, “Càng không muốn một hoàng đế không phân biệt được ngũ cốc.”

Tiêu Ngọc Tộ sửng sốt một chút, hiểu rõ, “Vậy chuyện chọn mua trong cung kia……”

“Bệ hạ sẽ là cha tốt.” Cha Diêu nói.

Ý tứ chính là đi hỏi, nhìn xem Tuyên Hoà đế sẽ nói như thế nào, như thế nào dạy dỗ.

“Vâng.” Tiêu Ngọc Tộ vui vẻ, “Con buổi chiều muốn đi xem đường họa.”

“Ừ.” Tiêu Nguyên Mẫn duỗi tay sờ sờ đệ đệ, nàng cũng nghĩ khám phá kinh thành, rốt cuộc lần này xuất cung sẽ có thời gian dài nàng không thể đi ra, “Mợ làm cho con nhiều quần áo như vậy, con còn chưa cảm ơn mợ đâu, đệ đệ bồi ông ngoại nói chuyện, con đi chỗ mợ một chuyến.”

“Cũng thay đệ cảm ơn mợ.” Tiêu Ngọc Tộ đáp.

“Vậy Nguyên Mẫn đi trước.” Tiêu Nguyên Mẫn đứng lên, đây là để thời gian làm ông ngoại dạy dỗ em trai, rốt cuộc rất nhiều chuyện, ở trong cung không thể dạy cho em trai.

“Ta đưa con đi.” Diêu Thịnh Cần nói.

“Không cần.” Tiêu Nguyên Mẫn cười nói, “Con đến bên ngoài tìm tiểu nha hoàn liền có thể, cậu không cần đi lại nhiều, lại nói con cùng với mợ cũng có chút chuyện riêng.”

“Vậy được.” Tuy nói vậy, Diêu Thịnh Cần vẫn đưa Tiêu Nguyên Mẫn đến cửa, gọi nha hoàn dẫn đường mới một lần nữa vào nhà.

Trịnh ma ma đi theo sau Tiêu Nguyên Mẫn cười nói, “Nô tỳ xem hôm nay công chúa ăn cơm nhiều hơn chút, muốn đi tìm đầu bếp nữ học tay nghề, ai biết lại là tự tay Diêu phu nhân làm.”

Tiêu Nguyên Mẫn bước chân dừng một chút, “Vậy phải cảm ơn mợ thật tốt.” Nhìn đầy vườn hoa cỏ, bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút thất lễ, tuy rằng tới Diêu gia nàng cũng chuẩn bị rất nhiều lễ vật, mỗi người đều có, nhưng đều là mấy cái ma ma giúp đỡ chuẩn bị, không phải tự nàng làm, cùng việc Diêu gia làm so sánh thì kém quá nhiều.

Chỗ Diêu phu nhân ở trong vườn không chỉ có hoa cỏ, còn có rất nhiều con vật nhỏ, nhìn thỏ trắng nhỏ bên chân nhảy nhót, mắt Tiêu Nguyên Mẫn sáng rực lên một chút, bé gái đều thích thứ đáng yêu.

“Nguyên Mẫn mau tới đây, mợ dẫn đi xem thứ tốt.” Diêu phu nhân thấy nhóm Tiêu Nguyên Mẫn tiến vào, liền cười gọi, phảng phất gặp qua rất nhiều thứ, không có chút nào cảm giác mới lạ.

“Vâng.” Tiêu Nguyên Mẫn bước nhanh đến, đã không còn dáng vẻ ổn trọng ngày thường, thật sự giống như một đứa trẻ, Diêu phu nhân vươn tay, Tiêu Nguyên Mẫn cầm lấy, tay Diêu phu nhân ấm áp, cho người ta một loại cảm giác an tâm, không biết vì sao khiến cho Tiêu Nguyên Mẫn nghĩ tới mẫu hậu, nếu là mẫu hậu còn, có thể hay không cũng kéo nàng đi đường như vậy?

Trong lúc nhất thời, lại có chút ghen tỵ anh họ Diêu Lan Chi.

“Xem.” Diêu phu nhân cũng không có mang Tiêu Nguyên Mẫn đi xa, mà là tới phòng tre phía sau, trong rổ lót vải bông thật dày, một con mèo mẹ lười biếng mà nằm ở bên trong, mấy con mèo con dựa bên người mèo mẹ, “Thú vị không?”

Tiêu Nguyên Mẫn hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, mèo này cũng không phải loại một màu trong cung thường thấy, mà là hoa văn màu trắng pha vàng, cái mũi nhỏ phấn nộn nộn đầy vô tội mà nhìn người, mềm mại kêu 'meo, meo'.

Trong đó một con rất đẹp, đôi mắt là màu xanh nước biển, bốn chân trắng, ngực lông màu trắng, toàn thân hoa văn màu vàng.

“Có thể chạm vào.” Diêu phu nhân cười, “Nó thực dịu ngoan.”

Tiêu Nguyên Mẫn gật đầu, duỗi tay hướng trên đầu con mèo mình thích nhất sờ sờ, quả nhiên mèo mẹ chỉ nhìn nàng một cái, căn bản không có động.

“Muốn hay không mang về một con?” Diêu phu nhân thấy Tiêu Nguyên Mẫn thích, đề nghị nói.

Tiêu Nguyên Mẫn rất muốn gật đầu, chính là…… “Vẫn là nuôi ở chỗ mợ bên này đi, ở trong cung…… Con không bảo vệ được chúng nó.”

Tác giả có lời muốn nói:

TAT gần nhất nữ nhân mỗi tháng mấy ngày nay.. Hảo không thoải mái, nhắn lại liền không hồi phục, ta sẽ bổ thượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play