Tiêu Nguyên Mẫn không biết lo lắng của nhóm Trịnh ma ma, ngủ dậy trang điểm xong, bỗng nhiên nói, “Cảm ơn mọi người.”
Đường ma ma trên mặt lộ ra ý cười, “Chúng ta đều là hầu hạ công chúa, là việc đương nhiên.”
Trịnh ma ma dùng mỡ cẩn thận giúp Tiêu Nguyên Mẫn thoa lên tay xong, mới nói, “Công chúa không cần nghĩ quá nhiều, có chúng ta ở đây.”
“Vâng.” Tiêu Nguyên Mẫn nở nụ cười, nho nhỏ má lúm đồng tiền làm người đối diện mềm lòng.
Diêu Thịnh Cần là cậu Tiêu Nguyên Mẫn, mỗi lần đều sẽ mang một ít đồ chơi nhỏ lạ cho nàng, có đôi khi là quần áo bà ngoại tự tay làm, có đôi khi là vòng tay xinh đẹp, món đồ chơi tinh xảo.
“Cữu cữu, biểu ca thế nào?” Tiêu Nguyên Mẫn nhìn 2 túi tiền thêu cá chép trong tay, hỏi.
Nàng nói biểu ca là con trai Diêu Thịnh Cần, năm nay đã mười tuổi, là người có tài luyện võ, chỉ là không muốn đọc sách, bởi vì bị ép buộc không cho phép đi võ trường luyện võ, chỉ có thể ở thư phòng học văn, tức giận để thư lại, rời nhà trốn đi, đi nhà ông ngoại.
Lại quên mất, cha Diêu chọn vợ cho Diêu Thịnh Cần là xuất thân thư hương thế gia, nhà họ có rất nhiều hàn lâm học sĩ cho nên cậu càng thêm bi kịch.
Diêu Thịnh Cần nghĩ đến con trai, cười nói, “Mỗi ngày cầu phải về lại nhà, nhờ người tiện thể nhắn, nói sau khi trở về nhất định sẽ học hành tử tế.”
“Ha hả a……” Tiêu Nguyên Mẫn nghĩ đến bộ dáng anh họ, liền cười ra tiếng tới, “Ông ngoại nói như thế nào?”
“Ông ngoại con nói, đã có can đảm rời nhà trốn đi, phải hưởng thụ thật tốt cảm giác bỏ trốn đi.” Kỳ thật lời cha Diêu là, Nhóc con này nếu chính mình tìm đến, khiến cho nó hưởng thụ tốt vào, có tinh lực rời nhà trốn đi, nghĩ đến sinh mệnh tràn đầy, không chết được.
“Đúng rồi, cữu cữu. Mộ Dung Hi là người thế nào?” Tiêu Nguyên Mẫn lật sách trong tay, phảng phất lơ đãng hỏi.
“Cháu trai nhà Mộ Dung?” Diêu Thịnh Cần sửng sốt một chút, mới phản ứng lại đây, cũng hiểu ý Tiêu Nguyên Mẫn, “Là đứa bé tốt, nếu là biểu ca con có thể hiểu chuyện bằng nửa dứa bé này, ta liền thỏa mãn.”
Có những lời này, Tiêu Nguyên Mẫn hoàn toàn yên tâm, lắc lư một chút chân, hỏi, “Lâm tướng quân gần nhất thế nào?”
Lâm tướng quân đúng là cha Lâm Quý Phi, Tiêu Nguyên Mẫn không có khả năng không thèm để ý.
“Năm nay nên thay quân.” Diêu Thịnh Cần nửa híp mắt, “Sợ là muốn triệu hồi tới.”
Tin tức này đối với Tiêu Nguyên Mẫn, có chút không tốt, nhấp môi dưới…… Cúi đầu trên giấy vẽ một con lợn con.
Diêu Thịnh Cần nghĩ đến cha già nói - Nếu là công chúa hỏi Lâm tướng quân liền đem lời ta nói cho nàng, nếu là không hỏi, con cũng không được chủ động đi nói.
“Lâm tướng quân vẫn luôn giúp đỡ Cẩn Triều trấn thủ biên cương, thực sự vất vả.” Diêu Thịnh Cần cũng không có ngăn cản Tiêu Nguyên Mẫn vẽ loạn, chậm rì rì nói, “Hơn nữa biên cương rất lạnh, Lâm lão tướng quân có thể nói rất vất vả gian khổ. Nhưng chức Cửu Môn Đề Đốc vẫn luôn không phải là Lâm lão tướng quân đạt được.”
Tiêu Nguyên Mẫn sửng sốt một chút, liền tính lại không biết, Cửu Môn Đề Đốc chức vị, tầm quan trọng nàng đều rõ ràng, kia chính là võ quan trong kinh, phụ trách chín tòa cửa thành trong Kinh, bảo vệ trong ngoài và gác cổng, còn phụ trách tuần tra ban đêm, cứu hoả, biên tra bảo giáp, lệnh cấm, truy bắt, xử án…… không phải thân tín của hoàng đế là làm không được chức vị này.
Diêu Thịnh Cần sợ Tiêu Nguyên Mẫn không biết, giải thích nói, “Hiện giờ Cửu Môn Đề Đốc tuổi tác lớn, đã hướng bệ hạ xin từ chức về quê.”
Diêu gia là nhà mẹ đẻ của mẹ nàng, là nhà ngoại của nàng và đệ đệ, nhất định sẽ không đi giúp người ngoài, Tiêu Nguyên Mẫn mở miệng hỏi, “Còn có ai nên điều động sao?”
Diêu Thịnh Cần trong mắt hiện lên tán thưởng, “ Cha của Chu Tần."
“Con hiểu rồi.” Tiêu Nguyên Mẫn bừng tỉnh đại ngộ, cười cong lên đôi mắt, “Nguyên Mẫn biết nên làm như thế nào.”
Diêu Thịnh Cần gật đầu, “Vậy công chúa có thể đổi một trang giấy, Hoàng Thượng hỏi, thần lại khó mà nói, công chúa vẽ một bức tranh lợn con.”
“Vì cái gì không thể.” Tiêu Nguyên Mẫn nháy mắt vài cái, “Nhiều đáng yêu.” Nói lại ở bên cạnh bỏ thêm một con.
Diêu Thịnh Cần lộ ra tươi cười, “Công chúa đã gặp luôn nhớ mong Lục hoàng tử đi.”
“Đúng vậy, lục đệ đệ thực đáng yêu.” Tiêu Nguyên Mẫn cấp tiểu trư thêm một cái cuốn cuốn cái đuôi.
“Thái Tử điện hạ vẫn luôn là nhỏ nhất, hiện giờ có đệ đệ, nhiều thân cận cũng là tốt.” Diêu Thịnh Cần lời nói có ẩn ý, Ninh phi là con gái thừa tướng đã chết, trước khi tiến cung cũng có tiếng là tài nữ, chỉ cần không phải người hồ đồ, tự nhiên biết làm như thế nào mới là tốt nhất.
Thái Tử cũng là lúc nên là tìm giúp đỡ, rốt cuộc phía trên còn có hai hoàng tử lớn hơn, còn lại khả năng sinh hoàng tử, mặc kệ là Lâm Quý Phi vẫn là Chu Tần cháu gái thái hậu, đều không phải người cùng đường. Liền tính là 5 năm sau những người mới vào cung đó, ai lại biết là cái tình huống như thế nào.
Tiêu Nguyên Mẫn lên tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến, nếu Lâm Quý Phi cùng nhà mẹ đẻ Thái Hậu đều là tranh chức Cửu Môn Đề Đốc này, sợ là phụ hoàng cuối cùng ai đều sẽ không cho, nếu là hướng về bọn họ nói…… Vị trí này…… Không phải là nhà họ Diêu, như vậy nhà họ Mộ Dung? Khả năng là vậy sao?
Chẳng lẽ là ông ngoại cũng là thử thánh ý? Chỉ cần Mộ Dung Hi là bạn học em trai, nhà Mộ Dung chính là cột vào trên thuyên bọn họ, Cửu Môn Đề Đốc như vậy chức vị quan trọng cho nhà Mộ Dung, có thể nói là cho em trai một cái chỗ dựa vững chắc
“Không biết Đạt Hề quận vương bọn họ đến nơi nào?” Tiêu Nguyên Mẫn tò mò hỏi.
“Còn có 5 ngày liền đến kinh thành.” Diêu Thịnh Cần nói, “Đạt Hề quận tuy cùng triều ta bên cạnh, nhưng là phong tục lại hoàn toàn khác, nếu là có cơ hội, Thái Tử và công chúa có thể cùng đi xem.”
Tiêu Nguyên Mẫn ứng hạ, “Con sẽ cùng với phụ hoàng nói.”
Ý tứ của cậu, sợ là muốn tăng thêm chính mình và đệ đệ cơ hội giao tiếp với bên ngoài, loại cơ hội này cũng không tính nhiều.
Diêu Thịnh Cần suy tư một chút, mới nói nói, “5 năm sau, Diêu gia khả năng sẽ có một cái cô nương vào cung.”
Là họ Diêu cũng không phải nhà ngoại, Tiêu Nguyên Mẫn phát hiện ý Diêu Thịnh Cần trong lời nói, nhà ông ngoại tuy là họ Diêu dòng chính, lại không phải tộc trưởng, họ Diêu cũng không phải không bán hai giá, lúc trước Tuệ Ý Hoàng hậu còn, người họ Diêu tự nhiên không dám cũng không cần lại đưa vào cung một cái cô nương, chính là hiện giờ…… Mặc kệ bọn họ đánh đến cái gì chủ ý, sợ đến lúc đó đều sẽ lợi dụng đến 2 chị em bọn họ.
“Ý tộc trưởng là, hai chị em con tuổi nhỏ, có người trong tộc chăm sóc giúp đỡ cũng tốt.” Lúc Diêu Thịnh Cần nói có chút nghiến răng nghiến lợi, thật muốn chiếu cố như thế nào chiếu cố không được, tiến cung chiếu cố, nghĩ đến em gái mất sớm, Diêu Thịnh Cần liền đau lòng, những người đó nói nhẹ căn bản thấy không rõ hiện thực, thế nhưng còn oán hận em gái lúc trước không chiếu cố gia tộc, như thế nào chiếu cố?
Đều cho quan lớn? Kia cũng phải nhìn có hay không tính mạng hưởng thụ.
“Vậy ý của ông ngoại đâu?” Tiêu Nguyên Mẫn nhìn Diêu Thịnh Cần, tay không tự giác nắm chặt, nàng không để bụng người họ Diêu khác, để ý nhất chính là ông ngoại và cậu người một nhà, bọn họ là tính toán điều gì, cũng sẽ khuyên chính mình đợi con gái họ Diêu tiến cung, thân cận ra sao?
“Kỳ thật nhà chúng ta vẫn luôn cùng trong tộc không thân cận.” Diêu Thịnh Cần tịch thu bức tranh Tiêu Nguyên Mẫn vẽ bầy heo, “Vẽ 1 bức phong lan đi, bà ngoại con thích hoa lan.” Bức tranh bầy heo liền đưa cho cha già đi, miễn cho cha già trong lòng không cân bằng, “Cậu không cần để ý.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT