Trịnh Phi sau khi nghe những lời mà Diệp Vô Phong nói ngay lập tức tròn to mắt, không ngờ rằng Diệp Vô Phong đến ngay cả công ty Chính Hoà ở Liêu Tây mà cũng chưa nghe qua.

Đây là một công ty liên quan đến đào tạo và cử vệ sĩ đi, có thể nói đây là một công ty rất có tiếng ở Liêu Tây, vệ sĩ của công ty bọn họ ở bên cạnh các ông chủ của các doanh nghiệp khác nhau, đều làm việc rất tận tụy, các ông chủ cũng rất hài lòng.

Vậy mà bây giờ Diệp Vô Phong lại dám nói không biết, đây quả là làm cho họ vô cùng tức giận.

Lý Thích nghiến răng: “Tên khốn nạn này vậy mà lại dám sỉ nhục công ty Chính Hoà của bọn tao, tao thấy mày chắc là không muốn sống yên ở Liêu Tây rồi!”

Trịnh Phi đương nhiên là không định tha cho người phụ nữ này: “Còn nữa, người phụ nữ này là bạn của bọn tao, cô ấy hoàn toàn không biết, không biết có phải là mày đã cho cô ấy uống thuốc gì, cho nên bây giờ tinh thần mới không tỉnh táo như thế.”

Diệp Vô Phong lập tức cười nhẹ một cái: “Ai mà biết được? Thực ra có một cách hay để giải quyết.”

Cả hai người đều có chút tò mò nhìn Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong cười nhẹ: “Chúng ta có thể đưa cô ấy đến cục cảnh sát trước đã, đợi sau khi cô ấy tỉnh táo lại, thì có thể biết được cô ấy rốt cuộc có phải là bạn gái của tôi hay không rồi.”

Lý Thích mặt mày sa sầm, bọn họ đương nhiên là không muốn đưa người phụ nữ này đến cục cảnh sát, bên trên vẫn còn đang đợi bọn họ bắt người phụ nữ này đem về.

Cho nên bọn họ xông lên định đem người người phụ nữ đi, Diệp Vô Phong mặt vẻ khó chịu: “Ai biết được anh có thật sự đưa cô ấy đến cục cảnh sát không, tôi thấy vẫn là nên cùng nhau đưa đi thì hơn.”

Diệp Vô Phong đương nhiên đồng ý rồi.

Bốn người đi ra khỏi quán rượu, đi đến quảng trường phía trước quán rượu, thì nhìn thấy mười mấy vệ sĩ lần lượt đến trước mặt Diệp Vô Phong chặn trước mặt anh.

Trịnh Phi vô cùng đắc ý đi đến giữa đám vệ sĩ rồi nhìn về phía Diệp Vô Phong: “Mày còn thật sự tưởng là bọn tao sẽ đi cùng mày đến cục cảnh sát à?, mày cũng quá là ngây thơ rồi, mày không phải không biết công ty Chính Hoà làm về cái gì à? Những vệ sĩ này đều là nhân viên của công ty bọn tao, mày nói xem bọn tao là làm về cái gì?”

Diệp Vô Phong bừng tỉnh ngộ, anh rất muốn để Bạch Diệc Phi cũng đến đây, dù gì thì cùng ngành chạm mặt nhau, cắn xé nhau mới vui.

Đáng tiếc là Bạch Diệc Phi đang ở trên kia.

Chỉ là anh không ngờ rằng mình vậy mà lại gặp phải một công ty vệ sĩ.

Trịnh Phi cười nhạt với anh ta: “Bây giờ mày quỳ xuống cầu xin, rồi giao người phụ nữ đó cho bọn tao, thì bọn tao còn có thể giữ cái mạng chó này lại cho mày, nếu không thì đợi mà nằm trong viện cả đời đi.”

Lý Thích nhìn về phía mười mấy tên vệ sĩ vừa đi về hướng này vẫy tay ra hiệu cho bọn họ, để bọn họ vây Diệp Vô Phong lại.

Diệp Vô Phong có chút kinh ngạc nhìn hai người bọn họ: “Chúng mày lẽ nào không biết chuyện xảy ra mấy ngày trước ở quán rượu này sao?”

Trịnh Phi có chút nghi hoặc rồi, xong Lý Thích trả lời: “Tao biết, có người đánh cậu chủ Chu, doanh nghiệp Chu Tinh cho hơn trăm người đến bao vây quán rượu, đến tìm người đã đánh cậu chủ Chu đó đánh chết rồi.”

Lúc này Diệp Vô Phong càng thêm kinh ngạc: “Ý của mày là người đánh cậu chủ Chu đó đã chết rồi sao?”

Lý Thích khinh thường nói: “Nói thừa, người dám ra tay với cậu chủ Chu Diệp lẽ nào còn có đường sống sao? Thật sự quá là ngu ngốc!”

Diệp Vô Phong đương nhiên không ngờ rằng mình lại bị đồn thổi thành người chết, cái doanh nghiệp Chu Tinh này vì mặt mũi của mình, vậy mà lại sướng rồi.

Bản thân thì vẫn luôn ở đây, kết quả lại bị bọn họ đồn là mình chết rồi.

Lý Thích tò mò nhìn Diệp Vô Phong: “Mày định nói cái gì?”

Diệp Vô Phong chỉ có thể nhún vai: “Không có chuyện gì.”

Lý Thích hét to một tiếng: “Vậy ý mày là không định đưa người phụ nữ này giao cho bọn tao đúng không? Thế thì đừng có trách bọn tao ra tay tàn nhẫn!”

Hai mươi ba mươi tên vệ sĩ từ từ đến bao vây, bọn họ đều mặc quần áo giống nhau, vest đen, kính đen, giày da đen, nhưng áo sơ mi bên trong lại là màu trắng.

Hai cúc áo sơ mi trên cùng được cởi ra, để lộ ra cơ bắp lúc ẩn lúc hiện, trên mặt bọn họ đều có một biểu cảm giống nhau, dường như là vì để bản thân trông hung dữ hơn, cho nên đều một mặt lạnh lùng không có biểu cảm.

Diệp Vô Phong chỉ vào người phụ nữ trong lòng mình: “Nếu mà muốn đánh nhau tao đương nhiên sẽ chiều đến cùng, nhưng mà cô gái này đang ở đây, chúng mày chẳng nhẽ không sợ làm cô ấy bị thương à?”

Mà hai người Lý Thích chỉ im lặng không nói gì, Diệp Vô Phong nở ra nụ cười: “Bây giờ không còn nói cô ấy là bạn của chúng mày rồi à? Xem ra hai người chúng mày cũng rất giả dối nhỉ!”

Lý Thích hai người bọn họ đều rất không thoải mái: “Xử nó cho tao!”

Cả hai người cùng lúc hét lên, vệ sĩ ở bốn phía xung quanh đều nhao nhao xông về hướng Diệp Vô Phong, bọn họ tiến lên phía trước, trông như một chiếc xe tăng vậy.

Sau khi đến trước mặt Diệp Vô Phong, ra tay loạn xạ, dơ tay lên là tự do đánh đấm quyết liệt, Diệp Vô Phong thoáng một cái là đã nhìn ra rồi.

“Vẫn là nên bảo đảm an toàn cho người phụ nữ này trước đi, dù gì thì người ta cũng tin tưởng mình như vậy, nếu như mà xảy ra chuyện gì thì mình cũng không biết phải ăn nói với cô ấy như thế nào.”

Diệp Vô Phong không đánh nhau với bọn họ luôn, mà một mình nhảy qua, ôm người phụ nữ ra khỏi đám vệ sĩ này, sau khi đến phía sau của đám vệ sĩ, đầu tiên là đưa người phụ nữ dựa vào tường kính, lúc này mới nhìn xem đám vệ sĩ đang đi về phía mình.

Anh lộ ra một nụ cười lạnh lùng: “Bây giờ tao có thể chơi với bọn mày rồi, nhưng mà đã dám động đến tao thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần để nhập viện đi.”

Hai người Lý Thích lộ ra vẻ đắc ý, bọn chúng nghĩ rằng, Diệp Vô Phong chắc chắn sẽ bị vệ sĩ của chúng đánh cho tơi bời, mỗi lần vệ sĩ của chúng đã ra tay thì đều là đánh gãy tay chân của người khác.

Đây vẫn luôn là thói quen huấn luyện của bọn họ, chính là vì để đảm bảo kẻ thù không thể đưa ra được đòn phản kích, mặc dù lúc đầu chiêu thức này chỉ dùng cho kẻ địch mạnh, nhưng đến sau này miễn là ra tay thì nhất định sẽ đánh gãy tay chân của người ta.

Do đó, mọi vệ sĩ của công ty Chính Hoà đều có tiếng là tàn ác, nhưng các ông chủ lớn đều là muốn những vệ sĩ tàn ác như vậy, nhằm vào mục đích chết người mà đánh.

Diệp Vô Phong rõ ràng đã cảm nhận được những vệ sĩ này ra tay đều rất tàn bạo, chỉ cần có cơ hội thì sẽ muốn đánh cho cả tứ chi của anh đều phải gãy.

Anh đương nhiên là sẽ không cho đám vệ sĩ này cơ hội đó rồi, lúc mà bốn năm vệ sĩ đồng loạt xông đến anh chỉ ra đòn một cách nhanh gọn, mỗi đòn đều rơi đúng vào các khớp của bọn chúng.

Dưới các đòn của Diệp Vô Phong, cánh tay của tất cả bọn chúng đều xuất hiện một hình cong kì lạ, đó là cong ra bên ngoài một góc chín mươi độ: “Nếu mà bọn mày đã thích đánh gãy tay chân của người khác như thế, vậy thì tao cũng sẽ cho chúng mày nếm thử cảm giác đấy.”

Mà xương tay chúng cũng muốn đâm xuyên ra khỏi da luôn rồi.

Đám vệ sĩ lùi lại đằng sau, cố gắng che lấy tay của mình, thời điểm đó không có cách nào để có thể ra tay lần nữa.

Nhưng bọn chúng đều đã được huấn luyện bài bản, những vệ sĩ tay bị thương đều lùi về phía sau để những người còn lại không bị thương xông lên, cách thay thế này không có nhiều thời gian, nên rõ ràng là họ đã được huấn luyện trong một thời gian rất dài, cho nên mới có thể dùng cách hiểu ngầm này.

Đáng tiếc là Diệp Vô Phong lại một lần nữa ra đòn, lại một lần nữa đánh gãy tay của bốn năm tên vệ sĩ.

Trong một thoáng, một nửa số vệ sĩ đều lần lượt lùi về sau đến chỗ an toàn, trên người bọn họ đều là sự sợ hãi.

Những người còn lại không ngờ rằng thực lực của Diệp Vô Phong lại mạnh như vậy, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn chưa đầy một phút đã đánh tám người của bọn họ thành ra như thế này rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play