Diệp Vô Phong thấy điều này vô cùng nực cười, anh đương nhiên không bao giờ tin rằng Chu Tinh sẽ hiền hòa như vậy, chẳng qua là chưa hiểu rõ được mục đích cuối cùng của mình nên mới dừng tay lại.
“Anh này quả là có cái miệng lưỡi sắc nhọn, thật sự khi tới Liêu Tây ta chưa từng gặp ai hung dữ như anh thanh niên này, cho dù là Nguyên Đông Thành khi gặp tôi cũng phải gọi tôi là chú.” Chu Tinh nói một cách thản nhiên.
“Đừng nói nhảm nữa, chẳng nhẽ ông đến tìm tôi chỉ để nói những lời nhảm nhí này sao.” Diệp Vô Phong nhìn Chu Tinh bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Tên ranh con kia, đừng có mà hống hách như vậy. Ở đây là Liêu Tây, Tổng giám đốc Chu muốn anh phải chết, hôm nay anh không thể ra khỏi khách sạn Snowton.” Người đàn ông trung niên tóc dài đứng ở phía bên trái vẻ cực kì tức giận quát mắng anh ta.
Còn người đàn ông cắt đầu đinh thân hình cường tráng đứng ở bên kia lại không hề nói một lời nào, nhưng trong ánh mắt anh ta toàn là sát khí. Anh ta là một gã ít nói những lời cay độc.
Trong lòng Diệp Vô Phong cảm thấy rất buồn cười cảm thấy ba tên này giống như đang diễn kịch.
Anh đã kích động Chu Tinh như vậy nhưng ông ta vẫn không hề có ý định động tay động chân hiển nhiên ông ta cũng là một người vô cùng thận trọng. Trước khi chưa tìm ra được sức mạnh của bản thân thì Chu Tinh cũng chưa muốn ra tay.
Diệp Vô Phong cười và nói: “Đúng vậy, người mà ông nói đến là Nguyên Đông Thành, hôm qua vừa bị tôi đánh cho một trận vậy nên anh ta gọi ông là chú thì cũng là điều bình thường thôi. Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, con trai ông và Nguyên Đông Thành đều bị tôi đánh bại, hắn ta gọi ông là chú cũng là hợp lí rồi.”
Sau khi nghe lời nói đó, Chu Tinh nhíu mày, sau đó lắc đầu: “Đúng là một thanh niên đầy khí chất, nhưng mà Diệp Vô Phong à,tôi vẫn muốn khuyên cậu một câu ở Liêu Tây, làm người phải biết yên phận dù cậu có mạnh như nào đi chăng nữa cũng không được động đến tôi.”
Chu Tinh nói xong rồi dời đi, nhưng vẫn không có ý định ra tay.
Người đàn ông tóc dài nhìn Chu Tinh bằng ánh mắt đầy nghi ngờ. Đợi đến khi vào xe hắn ta mới hỏi: “Tổng giám đốc Chu, sao anh không giết tên ranh con kia đi, dù sao đó cũng chỉ là một việc rất đơn giản.”
“Hồng Diệp, Tổng giám đốc Chu không làm điều này ắt hẳn phải có nguyên nhân, anh chỉ cần thực hiện tốt mệnh lệnh của Tổng giám đốc Chu là tốt rồi.” Người đàn ông cắt đầu đinh có thân hình cường tráng kia ngay lập tức trách mắng.
Tổng giám đốc Chu xua tay: “Cậu ta phải dựa vào Nguyên Đông Thành, cho dù là như vậy ta cũng không cần phải ra tay trước đợi đến khi bên nhà họ Nguyên ra tay là được rồi, hiện tại có người giúp mình,điều tốt như vậy tại sao mình lại không để họ làm?”
Hồng Diệp lúc này mới ngộ ra nhìn người đàn ông cường tráng kia: “Anh Cao Hà hiểu cái gì, tôi không hiểu mới hỏi. Vì tôi không hiểu nên mới hỏi cho rõ như vậy cũng gọi là sai sao?”
Cao Hà lại muốn mắng Hồng Diệp nhưng ngay lúc đó Chu Tinh lại lắc đầu: “Không cần nói nhiều như vậy đâu, thực ra Hồng Diệp nói cũng không hề sai chúng ta hãy cứ chờ xem. Nếu như nhà họ Nguyên không thèm ra mặt thì công ty Chu Tình của chúng ta cũng chẳng cần ra mặt. Họ chẳng cần thể diện nữa chẳng lẽ chúng ta lại ngăn cấm họ?
Sau khi nói gương mặt Chu Tinh lộ rõ một nụ cười nham hiểm.
Nhưng ngay lập tức ông ta nhíu mày lại: “Diệp Vô Phong ư? Ta nhớ ra rồi? Hồng Diệp sau khi trở về hãy kiểm tra cho tôi xem Diệp Vô Phong người đã đánh bại Âu Dương Lôi có phải là tên ranh mà chúng ta vừa gặp không?”
Hồng Diệp không hiểu nhìn sang Chu Tinh: “Tổng giám đốc Chu ý ông là công ty Hoa Cường muốn gia nhập Liêu Tây sao? Không thể nào? Bọn họ mới hạ bệ Liêu Đông hoàn toàn chưa có thời gian để tiếp nhận những sản nghiệp ở đây. Trong thời điểm này lại tiếp tục mở rộng sẽ phát sinh rất nhiều tổn hại.”
Coi như anh ấy không phải là người thương nhân trong ngành nhưng đạo lí đơn giản này vẫn phải hiểu. Ai cũng biết một số mô hình kinh doanh được mở rộng một cách nhanh chóng bây giờ đã trở thành lỗi thời hiện tại đang chịu những tổn thất lớn.
Do đó Hồng Diệp cảm thấy Diệp Vô Phong không nên vội vã đến Liêu Tây mới đúng.
Chu Tinh lại lắc đầu: “Cho dù là như thế nào, phải điều tra rõ ràng đã, Diệp Vô Phong rốt cuộc là ai? Điều này phải làm rõ, có ai là người đứng sau cậu ta không. Nếu không có thì tại sao dám đứng trước mặt tôi kiêu ngạo như vậy.”
Hồng Diệp nói: “Tôi hiểu rồi, đợi tôi tôi sẽ xác minh điều này.”
Diệp Vô Phong đứng trước sảnh khách sạn cảm thấy thật kì lạ. Anh tưởng rằng Chu Tinh đến đây là để đòi lại công bằng cho con trai mình vậy mà lại bỏ đi như thế.
Sau khi phân tích anh cũng hiểu được nguyên nhân sự tình.
“Đúng là một lão già xảo quyệt, nhưng cũng tốt, dù sao nếu đã làm cho bọn họ phải kiêng nể thì lúc đối phó với Chu Tinh càng dễ dàng hơn.”
Diệp Vô Phong quay người bước về phía trước, khi thang máy vừa mở, một cô gái chạm vào người anh ấy. Lúc này gương mặt cô đỏ hồng, sau khi bám vào người Diệp Vô Phong cô gái đã hít thở thật sâu và nói với anh: “Anh à, anh có thể đưa tôi đến cục cảnh sát được không?”
“Cái gì cơ?” Diệp Vô Phong có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng đúng lúc này, có hai người đàn ông trung niên bước tới, vừa nhìn thấy cô gái liền vui vẻ cười nói: "Tôi tưởng cô ở đâu cơ. Hóa ra là ở đây à. Đi thôi, chúng ta tiếp tục cuộc vui nào.”
Hai người trung niên vừa nói vừa đi đến trước mặt Diệp Vô Phong đưa tay ra tóm lấy cô gái. Nhưng Diệp Vô Phong đã nhanh hơn họ một bước. anh ôm lấy cô gái và bước lùi lại. Anh lộ vẻ mặt khó hiểu hỏi người kia: “Anh là ai? Anh dẫn bạn gái của tôi đi đâu vậy?"
Lý Thích sững sờ: “Cô ấy là bạn gái anh sao?”
Diệp Vô Phong gật đầu.
Mặt Lý Thích bỗng nhiên biến sắc: “Đừng đùa nữa, cô ấy là bạn của chúng tôi, cô ấy chưa bao giờ nói với chúng tôi rằng cô ấy có bạn trai.”
Người trung niên kia là Trịnh Phi gật đầu đắc ý: "Chúng tôi quen biết cô ấy lâu như vậy, chưa từng nghe nói cô ấy có bạn trai. Có phải là anh muốn bắt cóc con gái nhà người ta đúng không?"
Diệp Vô Phong trả lời một cách hồn nhiên: “Cô ấy là bạn gái của tôi, trước đó cô ấy bảo tôi đến đón cô ấy,vừa nhìn thấy tôi ở thang máy, cô ấy đã ôm chầm lấy tôi.”
“Anh nói xem cô ấy tên là gì?’’ Lý Thích hỏi.
“Lâm Thúy Hoa.” Diệp Vô Phong trả lời không một chút do dự.
Giọng Lý Thích bỗng nhiên nghẹn lại, đó là cái tên nào vậy, thật là quê mùa.
“Tên của cô ấy không phải là Lâm Thúy Hoa.” Lý Thích giọng the thé.
Diệp Vô Phong không hề chớp mắt: “Anh bảo cô ấy không phải tên là Lâm Thúy Hoa vậy cô ấy tên là gì?”
Cô ấy tên là Hồng Diêu.
Diệp Vô Phong cười chế nhạo: “Thật là nực cười anh cho rằng có người họ Hồng tên Diêu không? Rõ ràng là anh đang bịa ra cái tên đó.
Trên trán của Trịnh Phi đã toát mồ hôi nhưng Lý Thích lại lặng lẽ gửi một tin nhắn ra bên ngoài.
Diệp Vô Phong nói với người con gái anh đang ôm trong vòng tay rằng: “Vợ à bây giờ chúng ta cùng về nhà thôi.”
Cô gái chỉ nhẹ nhàng nói vâng, nhưng điều đó cũng đủ làm mọi người tin rằng Diệp Vô Phong chính là bạn trai của cô ấy.
Trịnh Phi ngăn Diệp Vô Phong lại. Một nụ cười lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt: “Người anh em định trốn đi đâu vậy? Còn dám lo cả chuyện công ty Chính Hòa của chúng tôi.”
“Công ty Chính Hòa, Diệp Vô Phong nhìn Trịnh Phi với ánh mắt tỏ vẻ nghi ngờ. Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt đầy đắc ý của Trịnh Phi sau khi nói đến công ty Chính Hòa khiến cho anh ấy cảm thấy cực kì bối rối.”
“Rốt cuộc đó là công ty nào mà khiến anh ta hãnh diện như vậy cứ như thể anh ta đã cứu dỗi được cả thế giới được hàng nghìn người ngưỡng mộ.
Anh điên rồi à?
“Đấy là công ty quái nào vậy? Đến nghe tôi còn chưa từng nghe thấy? Nó tuyệt vời lắm sao.” Diệp Vô Phong nói bằng một giọng khinh thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT