Hạ Vũ Tình nghe thấy Tùng Tùng không sao, cuối cùng cũng yên tâm: “Tạ ơn trời đất, Tùng Tùng không sao là được rồi.”
Tả Tiểu Thanh lo lắng hỏi: “Vô Phong, nhiều kẻ xấu như vậy, cậu định cứu bọn tôi kiểu gì?”
Diệp Vô Phong cẩn thận quan sát thử tình trạng phân bố của lính đánh thuê Ác Ma trong phòng khách, tính cả Shikazu Sato thì có cả thảy năm tên lính đánh thuê Ác Ma, nhưng năm kẻ này lại khá rải rác. Diệp Vô Phong nghĩ một lúc rồi hạ giọng nói: “Phải giết chết những tên lính đánh thuê trong phòng này. Sau đó dùng kính chống đạn chặn cửa phòng khách lại. Con tin sẽ được an toàn, cảnh sát tấn công vào bên trong cũng không cần phải kiêng dè gì nữa, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn giết hết đám linh đánh thuê này cũng không dễ gì.”
“Làm sao có thể giết bọn chúng mà không gây ra tiếng động?” Diệp Vô Phong đảo mắt, nghĩ ra được một cách.
Diệp Vô Phong nhẹ nhàng nói với Tả Tiểu Thanh: “Mẹ, mẹ phải giúp con giết những tên bắt cóc này.”
Diệp Vô Phong nói nhỏ vào tai Tà Tiểu Thanh: “Như vầy… Con sẽ giả bộ ** mẹ…”
Tả Tiểu Thanh tức giận nói: “Diệp Vô Phong, tôi là mẹ vợ cậu! Cậu không còn biết người trên kẻ dưới nữa à? (Trong mắt cậu không còn bậc cha chú nữa à?)”
Diệp Vô Phong cười: “Mẹ à, mẹ đừng giận. Chỉ là giả vờ thôi mà, con nào dám ** mẹ thật?”
Tả Tiểu Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi. Cậu làm đi, chỉ cần tiêu diệt được mấy tên khốn này là được.”
Diệp Vô Phong cũng chẳng thèm khách sáo, lập tức sờ đùi Tả Tiểu Thanh.
Diệp Vô Phong nói thầm trong lòng: “Lúc trước ở nhà, vì bà mà tôi chịu không ít uất ức. Vì Thư Âm, tôi nhịn. Hôm nay có cơ hội, tôi phải trả thù mới được.”
Bàn tay của Diệp Vô Phong nhéo mạnh lên đùi Tả Tiểu Thanh, bà ta bị đau lập tức la lên: “Á!”
Tiếng la của Tả Tiểu Thanh bị nhóm lính đánh thuê Ác Ma nghe được, ngay cả những con tin có mặt ở đó cũng bất ngờ, ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.
Bọn họ thấy một tay của Diệp Vô Phong vói vào trong váy Tả Tiểu Thanh. Tuy Tả Tiểu Thanh đã có tuổi nhưng bộ dáng vẫn thùy mị thướt tha, hãy còn đa tình lắm.
Một gã nhà giàu nói nhỏ với Diệp Vô Phong: “Người anh em à, cậu thích kiểu già dặn hả?”
Diệp Vô Phong không trả lời gã, nhưng hai tên lính đánh thuê Ác Ma đang tuần tra đã nghe thấy tiếng hét của Tả Tiểu Thanh, lập tức đi lại: “Bà la cái gì mà la? Chán sống rồi à?”
Tả Tiểu Thanh oan ức chỉ chỉ Diệp Vô Phong: “Nó, nó ** tôi.”
Lính đánh thuê Ác Ma cúi đầu, nhìn thấy tay Diệp Vô Phong đang vói vào trong váy của Tả Tiểu Thanh, giận tím mặt nói: “Khá lắm nhóc, giờ phút này mà mày còn cố ** phụ nữ. Gan cũng lớn đấy.” Trong lúc nói, tên lính đánh thuê Ác Ma còn dùng báng súng gõ gõ đầu Diệp Vô Phong. Nhưng súng của gã còn chưa kịp đụng đến đầu Diệp Vô Phong thì đã bị anh nắm ngang lưng, cùng lúc đó, Diệp Vô Phong thụi một đấm vào bụng dưới của gã.
Tên lính đánh thuê Ác Ma này chỉ là một tên bình thường, cao lắm chỉ là cao thủ sơ cấp, một đấm này của Diệp Vô Phong dùng đến tám mươi phần trăm sức mạnh, dù là cao thủ cấp Bậc Thầy cũng không chịu nổi. Một đấm này đã trực tiếp đấm nát trái tim của gã.
Trong nháy mắt khi cái xác chưa kịp rơi xuống đất, Diệp Vô Phong nhanh tay rút dao găm ra đâm vào tim gã lính đánh thuê. Thêm một tên lính đánh thuê Ác Ma chết ngay tại chỗ.
Không chỉ giết liên tục hai người trong thời gian ngắn, mà trong suốt quá trình hai tên lính đánh thuê cũng chẳng kêu được tiếng nào, gã nhà giàu cuối cùng cũng hiểu: “Cậu ta là cảnh sát, cảnh sát đến cứu chúng ta rồi!”
Tả Tiểu Thanh tự hào nói: “Thằng bé là con rể tôi, là anh hùng siêu cấp đấy, mọi người đừng la lớn, phối hợp với đồng chí cảnh sát chút đi.”
Diệp Vô Phong giữ cái xác của tên lính đánh thuê Ác Ma thứ hai lại không cho nó ngã, sau đó, anh khom người xuống, trở thành một người đang bị tên lính đánh thuê Ác Ma nắm tóc đánh, mở miệng van xin: “Đừng đánh tôi. Tha cho tôi đi mà.”
Shikazu Sato nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ thì ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn qua, nói: “Đừng có để thằng vô dụng đó la nữa, làm phiền công việc của tao.” Hiển nhiên ông ta không phát hiện có gì kì lạ xảy ra. Trong lòng gã nhà giàu không ngừng tán thưởng sự linh hoạt của Diệp Vô Phong, nghĩ: “Cậu cảnh sát này trâu bò quá, nếu không phải cậu ta đang làm cảnh sát mình đã bắt cậu ta là vệ sĩ riêng rồi. Trả bao nhiêu cũng thấy đáng.”
Diệp Vô Phong nhanh chóng kéo cái xác tên lính đánh thuê đến gần phòng điều khiển giám sát, trong phòng có hai tên lính đánh thuê đang nhìn màn hình giám sát chằm chằm, không hề nhận ra trò giả dạng của Diệp Vô Phong.
Nhưng ngay lúc Diệp Vô Phong đã đi đến gần cửa phòng điều khiển giám sát, một tên trong nhóm lính đánh thuê Ác Ma đã phát hiện ra vấn đề. Hoá ra hắn định giúp bạn mình dạy dỗ Diệp Vô Phong một trận, nào ngờ nhìn kỹ mới thấy đầu bạn mình cúi xuống, con đường đi qua cũng kéo theo một vệt máu dài.
“Không ổn, có chuyện rồi.” Tên lính đánh thuê Ác Ma đó nạp đạn, nòng súng chĩa về phía Diệp Vô Phong, hét lớn: “Không được nhúc nhích.”
Diệp Vô Phong rút dao găm ném về phía tên lính đánh thuê Ác Ma đang kêu gọi đầu hàng (quát tháo), phụt!
Phi đao cắm thẳng vào tim tên lính đánh thuê, cái xác ngã phịch xuống đất.
Gã lính đánh thuê còn lại nghe được, quay đầu nhìn thử, thấy bạn mình bị dao găm bay đến đâm trúng, xác nằm trên mặt đất. Gã chỉ mới cầm súng, còn chưa kịp nhắm thì Diệp Vô Phong đã nắm đầu gã đập mạnh vào cửa. Tiếng loảng xoảng vang lên, sọ gã lính đánh thuê bị đập nát, lập tức mất mạng, xác rơi phịch xuống bàn giám sát!
Tuy rằng bốn tên lính đánh thuê đã bị giết hết, nhưng tiếng hét của gã lính đánh thuê vừa rồi đã quấy rầy Shikazu Sato, chỉ còn một phút nữa là đã có thể mở được két chứa ba báu vật trang bị quý giá. Hết lần này đến lần khác đều có chuyện xảy ra, Shikazu Sato thẹn quá hóa giận, chỉ có thể dừng lại chuyện trong tay, vọt lên muốn bắt Diệp Vô Phong.
Shikazu Sato chưa đến cửa phòng giám sát điều khiển đã thấy một bóng người xông vào từ bên ngoài phòng triển lãm, còn chưa kể đến việc tên đó vừa vào đã đóng cửa điện tử cảm ứng. Người vừa đến là Bạch Tinh Đồng, hơn nữa, cô ta cũng biết cửa phòng này là thủy tinh chống đạn, chỉ cần đóng lại thì lính đánh thuê bên ngoài rất khó tiến vào.
Bạch Tinh Đồng và Diệp Vô Phong phá cửa sổ vào cùng lúc, nhưng kết quả cô ta bị phát hiện, Huyết Lang dẫn người qua bao vây Bạch Tinh Đồng, còn ném một quả lựu đang vào phòng của cô ta. Cũng may Bạch Tinh Đồng phản ứng mau lẹ, trong tình huống cấp bách đã lập tức lộn ngược ra ngoài cửa sổ. Cô dựa vào năng lực cực mạnh của cánh tay, trốn bên dưới máy điều hòa bên ngoài của sổ.
Sau khi Huyết Lang chạy vào trong phòng thì không tìm thấy Bạch Tinh Đồng: “Chắc là bị nổ văng ra ngoài rồi, chúng ta xuống tầng dưới chi viện Quỷ Ảnh Vô Thường.” Huyết Lang dẫn theo người rời khỏi phòng. Bạch Tinh Đồng lại bay từ trong phòng ra, lao về phía phòng triển lãm nhanh như chớp.
Huyết Lang nghe tiếng, lại thấy có một cảnh sát nữ vừa lao ra khỏi phòng, chạy một mạch vào phòng triển lãm thì tức giận la lớn.
Chờ đến khi Huyết Lang dẫn nhóm lính đánh thuê Ác Ma trở lại thì Bạch Tinh Đồng đã vào được phòng triển lãm, đóng cửa chống đạn lại.
Huyết Lang cách tấm cửa kính thấy được cảnh Diệp Vô Phong giết chết lính đánh thuê bên trong, đồng thời còn tụ họp với Bạch Tinh Đồng, hai chọi một với Shikazu Sato.
Huyết Lang chán nản nói: “Báu vật không lấy được. Bỏ đi, mục tiêu cuối cùng của chúng ta không phải báu vật. Các anh em, lập tức lắp đặt bom hẹn giờ khắp tòa nhà, sau đó rút lui.”
Diệp Vô Phong thấy Bạch Tinh Đồng còn sống, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều, đại đa số những người giàu ở đây đều biết Bạch Tinh Đồng: “Đội trưởng bạch đến rồi. Chúng ta hoàn toàn được cứu rồi.” Tất cả mọi người đồng loạt hò reo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT