Bạch Tinh Đồng quát: “Bắn yểm trợ!”

Cảnh sát tập trung toàn bộ hỏa lực chèn ép tay súng của đối phương.

Vào lúc tay súng của đối phương rụt đầu lại, Diệp Vô Phong từ trong mặt trận lao đến, một mình mạnh mẽ xông về phía trước, chỉ bảy tám mét đã ra ngoài mặt trận.

Đến lúc tay súng của đối phương phát hiện Diệp Vô Phong, muốn bắn ép anh lui lại anh thì chẳng còn kịp nữa. Diệp Vô Phong giơ tay lên, bắn một phát súng lục giết chết tay súng, không đợi lính đánh thuê Ác Ma kịp thay một tay súng khác, Diệp Vô Phong đã nổ súng liên tục, xông lên giành mặt trận.

Bạch Tinh Đồng thấy Diệp Vô Phong giết chết tay súng thì phất tay: “Lên.” Thành viên đội đột kích đồng loạt xông lên, chiếm đóng cầu thang lầu ba. Mất đi một tay súng giỏi, Quỷ Ảnh Vô Thường vô cùng tức giận, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì người của gã cũng bị giết hết. Gã không còn cách nào khác ngoài việc bỏ lầu ba, lui về giữ lầu bốn. Trên đường lên lầu bốn, nhóm của gã đã gài rất nhiều chướng ngại vật. Thành viên đội đột kích không thể dễ dàng lên đó được.

Diệp Vô Phong nói với Bạch Tinh Đồng: “Cô thấy chưa đội trưởng Bạch? Lính đánh thuê Ác Ma cố tình dụ chúng ta đánh từng tầng của tòa cao ốc này.”

Bạch Tinh Đồng hỏi: “Bọn chúng muốn làm gì?”

Diệp Vô Phong đáp: “Tôi nghĩ chúng muốn tiêu diệt chúng ta ngay tại tòa nhà này. Theo tôi thấy, không thể cứ đánh như thế được. Dựa theo kế hoạch của tôi, phái một nhóm ở lại đây giữ chân kẻ địch, hai chúng ta lên nóc tòa nhà, phá cửa sổ xông vào. Cô hỏi thử xem trực thăng đã đến chưa?”

Bạch Tinh Đồng đi hỏi, biết được trực thăng vũ trang đã đến, đang ở bên ngoài chờ lệnh, Bạch Tinh Đồng lập tức ra lệnh cho Chu Khải thay mình ở lại đây tiếp tục giữ chân kẻ địch, sau đó theo Diệp Vô Phong xuống tầng dưới.

Thư ký Quách nhanh chân đi đến: “Đội trưởng Bạch, tình huống bên trong thế nào?”

Bạch Tinh Đồng nói: “Bọn cướp cố thủ ở lầu bốn. Thành viên đội đột kích của chúng ta đánh một lúc lâu vẫn không lên được. Tôi lo là dù có lên được thì kẻ bắt cóc sẽ đưa con tin lên đầu, ép chúng ta rút về, chúng ta sẽ phải lùi về. Đánh như vậy chỉ tốn công vô ích. Nhưng chúng ta có thể giả vờ tiến công, tôi và Diệp Vô Phong ngồi trực thăng, đi từ trên nóc nhà xuống.”

Chuyện đến nước này, thư ký Quách chỉ có thể đồng ý với cách làm của bọn họ: “Được rồi, hai người nhớ cẩn thận.”

Bạch Nhan Phi đến gần: “Diệp Vô Phong, Bạch Tinh Đồng, tôi cũng đi, tôi muốn cùng hai người kề vai chiến đấu.”

Diệp Vô Phong nói: “Tạm thời thì không cần, nhiều người sẽ làm tăng số mục tiêu, tôi và Bạch Tinh Đồng đi là đủ rồi. Cô ở tầng dưới, lúc cần thì lên chi viện.”

Sau đó, Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng cùng leo lên trực thăng, trực thăng cất cánh ầm ầm, vào lúc trực thăng bay đến nóc nhà, Huyết Lang cũng chú ý đến nó. Gã cười nhạt một tiếng, dùng bộ đàm thông báo cho toàn bộ cấp dưới: “Toàn bộ thành viên đang ở phòng triển lãm tầng cao nhất chú ý. Cảnh sát đã lên đến nóc tòa nhà, lập tức làm tốt công tác cảnh giới, đề phòng nghiêm ngặt kẻ địch đi từ tầng cao nhất xuống.”

Huyết Lang là tên lính già nhiều năm kiếm sống bằng nghề lính đánh thuê, cảnh sát thành phố Tam Giang dùng chiêu giương đông kích tây, kế hoạch này cũng bị gã nhìn ra được. Gã tự mình dẫn một nhóm người tuần tra hành lang ngoài sảnh triển lãm. Chỉ cần trực thăng thả người xuống sẽ bắn chết ngay.

Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng ngồi trực thăng đến nóc của tòa nhà, Diệp Vô Phong phất tay bảo trực thăng vũ trang bay đi, anh và Bạch Tinh Đồng cũng chưa hành động ngay.

“Chúng ta kiên nhẫn chờ thêm lát nữa, lính đánh thuê Ác Ma không phải lũ ngốc, bọn chúng chắc chắn sẽ đoán được chúng ta ngồi máy bay lên mái nhà.” Diệp Vô Phong nói.

“Vậy lúc nào hành động?” Bạch Tinh Đồng hỏi.

Diệp Vô Phong đáp: “Chờ bọn chúng hết kiêng nhẫn chúng ta sẽ hành động, giờ tôi sẽ nói sơ cho cô biết về địa hình bên trong tòa nhà này…”

Nghe Diệp Vô Phong miêu tả xong, Bạch Tinh Đồng nói: “Sao anh rành vậy? Tôi đến bảo tàng này cũng phải hai lần rồi, nhưng cũng không nhớ rõ được như anh.”

Diệp Vô Phong cười: “Tôi đoán được sẽ có kẻ đến quấy rối nên chuẩn bị kỹ từ trước thôi. Lần này, kẻ chúng ta chạm trán là mười mấy tên lính đánh thuê số một thế giới có vũ khí trong tay.”

Diệp Vô Phong nhìn thời gian, nghĩ chắc cũng đến lúc rồi: “Đội trưởng Bạch, chúng ta hành động thôi! Chú ý an toàn.”

“Không thành vấn đề. Anh đừng lo cho tôi.” Bạch Tinh Đồng nói.

“Được, đội trưởng Bạch, chúng ta tự ai người đó đánh, nếu người nào có cơ hội thì lập tức đến phòng triển lãm cứu người.”

Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng dựa theo kế hoạch đu dây cáp xuống. Diệp Vô Phong là cao thủ cấp Thần: “Đội trưởng Bạch, tôi đi trước!”

Chút chuyện như phá cửa sổ leo vào đối với Diệp Vô Phong không hề khó. Tuy Bạch Tinh Đồng là cao thủ cấp Đại Sư, nhưng khả năng dùng chân của cô ta cũng không tệ. Đạp một cú phá vỡ tấm thủy tinh này cũng không thành vấn đề.

Hai bóng người nhanh chóng trượt xuống, dồn lực vào chân, đạp một phát vỡ kính cửa sổ, Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng gần như phá cửa sổ vào cùng lúc.

“Không ổn, có kẻ xông vào.”

“Mau báo trưởng quan!”

Lính đánh thuê Ác Ma la lớn.

Huyết Lang nghe lính đánh thuê dưới quyền hô có kẻ xâm nhập lập tức chạy đến, gã lao đến cửa phòng nhìn dây cáp đang đong đưa bên ngoài cửa sổ, nhất định đã có kẻ xông vào.

Gã lập tức dẫn người chạy ào qua phía phòng bên phải, trong phòng trống trơn, không một bóng người.

“Mẹ kiếp! Là kế nghi binh (tấn công giả), mau qua phòng bên trái!” Huyết Lang vung tay lên, dẫn cấp dưới rời khỏi phòng. Cùng lúc đó, chợt nghe có tiếng súng từ căn phòng kia truyền đến, một tên lính đánh thuê Ác Ma đang tuần tra bị giết chết.

Huyết Lang giơ súng lên định bắn, bóng người ở trước cửa kia vụt một tiếng đã quay về phòng. “Bắt lấy nó.”

Huyết Lang đưa người đến bao vây căn phòng bên trái, lại không biết Diệp Vô Phong lúc này đang trốn trên trần nhà ở căn phòng bên phải. Hóa ra khi Diệp Vô Phong phá cửa vào lại đúng lúc Lâm Thư Âm và Tùng Tùng đang mở nắp trần nhà, hai người chuẩn bị nhảy xuống, nhưng trần nhà cách mặt đất quá cao, hai người họ không dám xuống.

Diệp Vô Phong không ngờ Lâm Thư Âm và Tùng Tùng trốn ở đây, vì kẻ địch sẽ nhanh chóng xông vào đây nên Diệp Vô Phong cũng leo lên trần nhà, ra hiệu cho hai cô đừng lên tiếng. Huyết Lang dẫn người đi vào không kiểm tra kĩ, cộng thêm Bạch Tinh Đồng ở sát vách nổ súng bắn chết một gã lính đánh thuê Ác Ma, Huyết Lang lập tức dẫn người qua phòng bên trái.

Lâm Thư Âm ngạc nhiên nói: “Vô Phong, cuối cùng anh cũng đến rồi?”

Tùng Tùng cũng nói: “Chú ơi, chú là lính nhà trời hạ phàm ạ? Cháu thấy chú từ trên trời lao xuống.”

Diệp Vô Phong cười xoa đầu Tùng Tùng: “Chú là lính nhà trời (thiên binh thiên tướng), đến để trừng phạt đám người xấu kia. (đến để tiêu diệt đám khốn nạn kia, tui nghĩ câu trước nói với trẻ con thì nhẹ nhàng hơn.)

Đơn giản hỏi thăm Lâm Thư Âm vài câu, Diệp Vô Phong nói: “Thư Âm, em và Tùng Tùng tạm thời cứ trốn đi. Anh phải sang phòng khách cứu con tin.”

Lâm Thư Âm sốt ruột nói: “Vô Phong, mẹ và Hạ Vũ Tình bị những tên khốn đó bắt rồi, anh mau đi cứu họ đi.”

Lúc này, phòng cách vách nổ súng, Bạch Tinh Đồng bắn chết lính đánh thuê Ác Ma đang canh gác, kết quả bị phát hiện.

Diệp Vô Phong nhân cơ hội dùng tốc độ nhanh nhất nhảy vào sảnh phòng trưng bày.

Shikazu Sato, chuyên gia mật mã đến từ Nhật Bản của lính đánh thuê Ác Ma lau mồ hôi trên trán: “Năm phút nữa là xong rồi.” Ông ta tiếp tục cúi đầu giải mật mã, không hề chú ý đến Diệp Vô Phong.

Tả Tiểu Phong nháy mắt đã thấy Diệp Vô Phong xông vào, bà vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Vô Phong, vậy mà lại là cậu, cậu đến cứu bọn ta/bọn tôi sao?”

Diệp Vô Phong thở dài một hơi, sau đó nói với Hạ Vũ Tình ở bên cạnh: “Thư Âm và Tùng Tùng đều an toàn. Tôi đã giấu các em ấy ở phòng khác rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play