Đào Ỷ Đồng tiếp điện thoại xong trở lại, thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống nhìn người khác nâng ly cạn chén.

Tin tức trọng đại vừa rồi khiến mọi ánh mắt đều dừng lại trên người cô.

"Là em gái, bảo sao."

"Đã bảo mấy người đừng đoán mò rồi, suốt ngày nói bừa."

"Nhìn đúng thật là có điểm giống nhau, đều rất xinh đẹp."

"Nhưng sao Đào Ỷ Đồng với Giang tổng lại không cùng họ nhỉ?"

"Theo bố theo mẹ? Tôi nhớ lúc Đào Ỷ Đồng được phỏng vấn có nói chút chuyện trong nhà?"

"Rối rắm làm gì, cũng đâu liên quan đến mấy người."

Tiếng xì xào vang lên không ngừng, Đào Ỷ Đồng nhìn Giang Tĩnh Bạch, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, nhìn thấy rõ kiên định trong mắt Giang Tĩnh Bạch cùng vẻ mặt hoàn toàn không giống trước đây, cô gật đầu, cầm ly rượu trước mặt lên uống.

Bầu không khí trên bàn ăn không tính là sôi nổi, nhưng vì đã đóng máy một nửa, buổi chiều không phải quay, mọi người vẫn rất hào hứng, Giang Tĩnh Bạch im lặng ngồi một lúc, rồi nói: "Đạo diễn Triệu, xin lỗi, công ty còn có chút việc cần xử lý, tôi không ở lại được, mọi người cứ tiếp tục."

Đạo diễn Triệu vội đứng lên: "Giang tổng phải đi sao?"

Trợ lý Tiếu đáp lời: "Giang tổng còn phải về đi họp."

"Được rồi." Đạo diễn Triệu cùng mọi người đứng dậy: "Cô đi thong thả."

Giang Tĩnh Bạch cười nhẹ, gật đầu, cùng trợ lý Tiếu ra khỏi phòng ăn.

Trong phòng liền vỡ tổ.

"Vãi chưởng Ỷ Đồng chị giấu diếm giỏi thật, sao không nói với bọn em Giang tổng là chị gái của chị."

"Đúng đúng, trước kia em còn hiểu lầm quan hệ giữa hai chị, em thật sự xin lỗi."

"Ha ha ha ha ha ha thật ra em cũng thế."

Mọi người ngầm hiểu nhau cười thành tiếng, Đào Ỷ Đồng bị vây quanh, miễn cường tươi cười.

Ngư Hi nhìn sắc mặt cứng ngắc cùng nụ cười mất tự nhiên của Đào Ỷ Đồng, nhấp một hớp canh, nhận được tin nhắn từ Chung Thần: Hi Hi, chuyện gì thế? Sao hai người đấy lại là chị em?

Ngư Hi trả lời: Vốn luôn là chị em.

Chung Thần ngạc nhiên, ngón tay đánh chữ khẽ run: Vậy lúc trước chị nói bọn họ là thế nào?

Ngư Hi ngẫm nghĩ: Là chị tự suy diễn.

Chung Thần:...

Xong, trước giờ cô luôn cư xử không hay với Đào Ỷ Đồng, có cần tìm cơ hội nói xin lỗi không đây?

Ngư Hi cất điện thoại, Đào Ỷ Đồng vẫn đang bị mọi người hỏi thăm, thậm chí còn hỏi đến vấn đề Giang tổng đã có đối tượng chưa. Ngư Hi đứng dậy, nói với đạo diễn Triệu: "Đạo diễn Triệu, chiều nay phải thu âm, em đi trước."

Đạo diễn Triệu biết chuyện cô sẽ thu âm bài hát cuối phim, liền gật đầu thả người: "Được rồi, đi đường cẩn thận."

Kỷ Lâm Phong còn chưa kịp thảo luận bát quái, không muốn cho đi: "Chị Hi phải đi sao?"

Ngư Hi khẽ gật đầu: "Ừ, phải về chuẩn bị."

"Thôi được, chị đi đường cẩn thận."

Ngư Hi cùng Chung Thần đi ra khỏi phòng.

Sau khi về, Ngư Hi ngủ trưa bù, Chung Thần nói việc chuyển nhà cùng Bạch Vũ Đường. Bên phía Bạch Vũ Đường có chút ồn ào, cô bảo Chung Thần bàn chuyện này sau, chiều đến thu âm rồi nói.

Kết quả là đến chiều đi thu âm lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Bạch Vũ Đường đặt lịch với phòng thu âm vào bốn giờ, lúc ba rưỡi đến sớm định dọn dẹp liền phát hiện bên trong vẫn có người, cô đứng bên ngoài, nhìn thấy La Thiên Như đang ngồi trên ghế, vẻ mặt không kiên nhẫn, người đại diện đứng một bên cười lấy lòng: "Tiểu tổ tông à, hay là hôm nay dừng ở đây thôi."

Lư lão sư viết lời cũng đứng một bên, vẻ mặt không vui.

Bạch Vũ Đường đi vào, kéo một nhân viên đứng cạnh, hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"

"Chị Bạch." Nhân viên tất nhiên biết Bạch Vũ Đường, đang định lễ phép cười lại nghe được giọng nữ sắc bén phía sau: "Tôi mặc kệ, nhất định phải sửa."

"Sửa ngay bây giờ!"

Người đại diện đi đến bên cạnh Lư lão sư, không biết thì thầm cái gì.

Vài phút sau, Bạch Vũ Đường biết được ngọn nguồn.

La Thiên Như không hài lòng với bài hát mới, đang giày vò Lư lão sư, Lư lão sư lại ngại thân phận cô ta không dám tỏ rõ bất mãn, đành sửa lại một lần, kết quả là vẫn không được, cả ngày hôm nay đều ở đây cãi nhau.

Bạch Vũ Đường nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa phòng mới có thể trống, cô dứt khoát ngồi xuống đợi đến khi đám người kia đi.

Bên kia La Thiên Như vẫn hậm hực: "Anh ta cố ý đúng không? Nhạc thế này thì hát thế nào? Anh bảo anh ta hát luôn đi."

Người đại diện lấy lòng: "Tiểu tổ tông bớt giận bớt giận, để anh đi nói."

Bạch Vũ Đường nhìn La Thiên Như kiêu căng ngạo mạn, khóe miệng giật giật, đáy mắt hiện lên khinh thường.

La Thiên Như là em gái của La Khải Hào, cũng là cháu gái của Hồ tổng, học âm nhạc ở nước ngoài, sau khi về nước liền trực tiếp ký với Kính Âu, xuất đạo đã ba năm, ca hát bình thường nhưng được vẻ ngoài xinh đẹp, xây dựng hình tượng bí ẩn, fans cũng không ít. Năm ngoái Ngư Hi đóng một bộ phim, Hồ tổng còn nhét cô ta vào đoàn phim diễn vai nữ hai, được mấy ngày thì bị đạo diễn đuổi về.

Tuy rằng ở cùng công ty, nhưng từ trước đến nay các cô luôn nước sông không phạm nước giếng, ngoại trừ lần kia cùng ra ngoài quay phim, Bạch Vũ Đường cũng không hề tiếp xúc với La Thiên Như.

Chẳng qua trong công ty có tin đồn, nói phía trên muốn chế tạo cô ta thành siêu sao.

Đặc biệt từ khi Ngư Hi ngã xuống, lời đồn này càng ngày càng mạnh hơn.

Dù sao cô ta cũng có bối cảnh có tài nguyên, người hâm mộ cũng nhiều, ca hát ngược lại thành thứ yếu, không có gì là hậu kỳ không thể giải quyết, vậy nên hiện tại danh tiếng đang phát triển không ngừng, trước đó không lâu còn được lên bìa tạp chí nước ngoài, được fans vinh danh là ngôi sao của tương lai.

Bạch Vũ Đường cũng không để ý những lời đồn kia, lời vào tai trái đều tràn ra tai phải, giờ đây thấy cảnh kia, cảm thấy cô ta còn chưa đủ trình thành siêu sao đã làm giá rồi.

"Tôi mặc kệ, dù sao nhất định phải sửa, lời viết thế này tôi không có cách nào hát được."

"Hay phải để tôi tự viết lời."

Người đại diện gấp đến mức mồ hôi đầy đầu: "Tiểu tổ tông à, em cũng không thể nói không thu là không thu được, nghĩ đến người hâm mộ đi nào, vẫn còn rất nhiều người đang chờ em ra bài mới, vậy đi, anh nói chuyện với Lư lão sư một chút, em đừng giận."

"Tiểu Vương, đưa điện thoại cho tôi."

Người đại diện nhét điện thoại vào tay La Thiên Như, nói: "Em chơi game đi, anh đi nói chuyện."

Lư lão sư đứng bên kia cũng phẫn nộ đầy mặt: "Không thể nói lý!"

Người đại diện chạy qua chạy lại hai bên, Bạch Vũ Đường nhìn đồng hồ, đã sắp đến bốn giờ, cô đứng dậy đi đến, cười gọi: "Anh Lâm."

"Là anh Lâm thật sao, em còn tưởng mình nhìn nhầm."

"Anh về nước từ khi nào thế?"

Lâm Mộ Sâm quay đầu, thấy Bạch Vũ Đường tươi cười đi tới. Kỳ thật ở công ty, trình độ của hắn không thể bằng Bạch Vũ Đường, nhưng lại lớn tuổi hơn, hơn nữa còn dẫn dắt cháu của Hồ tổng, nên người khác gặp đều sẽ gọi hắn là anh Lâm.

Ấn tượng của hắn với Bạch Vũ Đường cũng không tệ lắm, ai chẳng thích người xung quanh lấp lánh, hắn liền nói: "Vừa về hôm qua."

"Các em đến đây làm gì sao?"

Bạch Vũ Đường cười: "Chúng em có lịch lúc bốn giờ."

Lâm Mộc Sâm gật đầu: "Là định..."

Lời còn chưa nói hết, giọng nữ lanh lảnh đến chói tai lại vang lên từ phía sau: "Nói chuyện xong chưa?"

Thái độ cao cao tại thượng, vẻ mặt ngạo mạn, liếc mắt nhìn Bạch Vũ Đường: "Đây không phải là chị Bạch sao?"

Trước kia cũng coi như đã từng tiếp xúc với nhau, Bạch Vũ Đường cười: "Thiên Thiên, em so với trước..."

"Nói chuyện xong chưa? Có cần bày ghế mở tiệc trà cho mấy người không? Anh Lâm, em rất rảnh sao?"

Lâm Mộc Sâm áy náy cười với Bạch Vũ Đường: "Bọn anh lập tức đi đây."

Bạch Vũ Đường gật đầu: "Không vội."

Không vội của cô là mãi cho đến khi Ngư Hi đến, La Thiên Như vẫn chưa đi.

Khi Ngư Hi vào phòng thu âm liền nghe được chất giọng chói tai của La Thiên Như: "Anh có ý gì? Đang chỉ trích tôi sao? Ý anh là tôi sai? Tôi không nên có ý kiến?"

Lâm Mộc Sâm nhỏ giọng: "Lư lão sư không có ý đấy..."

"Tôi chính là có ý đấy." Lư lão sư dường như đã bị chọc giận, gân cổ nói: " Cô có hiểu ý nghĩa của lời bài hát này không? Có thấy mấy câu cô thêm vào có cảm giác như phân chuột rơi vào nồi không? Không muốn tôi sửa? Đươc cô tự sửa đi, tiết kiệm thời gian công sức cho tôi!"

"Anh!" La Thiên Như tức giận đến tột đỉnh, hung dữ ném điện thoại cho Lâm Mộc Sâm: "Em muốn đổi người!"

Lư lão sư cười lạnh: "Không cần cô đổi! Cô không xứng để hát ca khúc của tôi!"

Nói xong liền quay người thu dọn đồ đạc định rời đi, Lâm Mộc Sâm ở bên cạnh liền muốn can ngăn, La Thiên Như khoanh tay: "Để hắn đi, viết nhạc kiểu chó má gì."

Đầu Lâm Mộc Sâm muốn nổ tung, hắn xui xẻo lắm mới gặp một cô chủ thế này, lúc mới vào công ty được làm quản lý cho La Thiên Như còn rất sung sướng, hiện giờ lại thấy quá u ám, nghẹn khuất không nói nổi, cả ngày phải dọn dẹp cục diện rối bời cho cô ta, nếu không phải sau lưng có Hồ tổng che chở, không biết cô ta có xuất đạo nổi với tính khí đại tiểu thư này không.

Cả phòng thu âm trở nên lộn xộn.

La Thiên Như cãi nhau một trận với Lư lão sư mà vẫn chưa nhụt chí, bất chợt nhìn thấy Ngư Hi đứng ngoài cửa, liền cười nhạo: "Không phải cô Ngư đây sao?"

Bình thường cô sẽ không chủ động nói chuyện với Ngư Hi. Giống như giữa người với người luôn tồn tại bầu không khí khó giải thích, có thân thiện, cũng có ác ý, giữa cô và Ngư Hi không thể có bầu không khí tốt, nguyên nhân rất đơn giản, khả năng sinh con của anh trai cô khó giữ được sau sự kiện kia là do Ngư Hi ban tặng, chẳng qua hai cô không gặp tình huống phải giao tiếp, mỗi khi gặp nhau đều làm như không thấy, đây vẫn là lần đầu tiên chủ động lên tiếng.

Ngư Hi gật đầu: "Cô La."

"Anh Lâm, sao bọn họ lại đến đây?"

"Em nhớ cô Ngư hình như không đóng phim cũng không có thông cáo mà?" Nói gần nói xa đều là trào phúng, Lâm Mộc Sâm nhìn Bạch Vũ Đường cùng Ngư Hi, lúng túng cười, giải thích với La Thiên Như: "Thiên Thiên, họ đến để thu âm."

"Thu âm? Ha ---" La Thiên Như cười khoa trương: "Lẽ nào cô Ngư không muốn đóng phim nữa mà chuyển sang ca hát?"

"Cũng phải, nên đổi nghề thôi."

"Nhưng thật có lỗi, phòng thu âm hôm nay bị chúng tôi thuê rồi."

Ngư Hi nhìn sang Bạch Vũ Đường, thấy cô ấy vẫn tươi cười nói: "Cô La, các cô chỉ thuê đến bốn giờ, bây giờ đã..."

La Thiên Như ngắt lời: "Tôi muốn dùng cái phòng này bao lâu còn phải báo cáo với chị sao?"

Thái độ không để ai trong mắt, giống hệt anh trai La Khải Hào.

Dại dột đến đáng sợ.

Bạch Vũ Đường thấy không mềm được, dứt khoát lạnh mặt: "Cô La như vậy có vẻ không hay lắm?"

Mỉa mai trong mắt La Thiên Như càng đậm, thanh âm lanh lảnh chói tai: "Không hay lắm? Vậy bây giờ tôi gọi cho cậu tôi, xem ông ấy cho tôi dùng phòng này, hay để cho cô Ngư nghệ sĩ hết thời dùng."

Ngư Hi không biết, nhưng Bạch Vũ Đường đã thấy tận mắt, cũng biết Hồ tổng đã sớm có ý nghĩ thay đổi Ngư Hi, đây cũng là lý do vì sao La Thiên Như lại to mồm như vậy, cô nhìn sang Ngư Hi, đang định lên tiếng, liền nghe thấy giọng nói trầm ổn cất lên từ phía sau.

"Cô La gọi đi."

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía giọng nói cất lên, Giang Tĩnh Bạch hờ hững đứng ngoài cửa, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén sáng ngời nhìn chằm chằm La Thiên Như. Cô chỉ cần đứng đấy, lạnh lùng chắp hai tay sau lưng, khí thế cũng không giảm, đặc biệt là đôi mắt khi đảo qua nhân viên, đều khiến họ phải dồn dập cúi đầu.

Cả căn phòng yên lặng như tờ, Giang Tĩnh Bạch mở miệng, thanh âm không lớn mà uy nghiêm: "Tôi cũng muốn nghe xem, Hồ tổng rốt cuộc sẽ để cô dùng, hay để cô Ngư dùng."

"Mời cô La gọi."

La Thiên Như đứng thẳng người, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Giang Tĩnh Bạch, không hiểu vì sao cảm thấy hồi hộp, lùi về sau một bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play