Ngư Hi diễn xong liền nhìn thấy cách đó không xa, Giang Tĩnh Bạch đang tán gẫu cùng Mạc Ninh Hoan, trợ lý Tiêu đứng trước lều hết sức trách nhiệm cản người đến gần, gương mặt trắng trẻo rịn chút mồ hôi

Chung Thần lon ton đến bên Ngư Hi, che nắng cho cô, nói: "Giang tổng đến kìa."

Vô nghĩa, chị đây đâu có mù, Giang Tĩnh Bạch to đùng còn ngồi sờ sờ ở đấy.

Ngư Hi nhếch miệng: "Cậu ta đến làm gì?"

Chung Thần nhìn theo ánh mắt của cô, Giang Tĩnh Bạch cùng Mạc Ninh Hoan đang trò chuyện vui vẻ, Chung Thần lắc đầu: "Em không biết."

Sau đó cô nhớ lại lời của Đào Ỷ Đồng trước đấy, bổ sung một câu: "Hình như là Đào Ỷ Đồng gọi đến."

Sắc mặt Ngư Hi đột nhiên lạnh xuống, đôi mắt mơ hồ lộ ra không vui, không còn nhìn về phía Giang Tĩnh Bạch, cúi đầu lướt qua người Chung Thần, Chung Thần thấy cô như vậy, hận không thể tự tát mình hai cái.

Thật sự không nói được gì hay hết.

Sáng nay vừa nhìn thấy chị ấy đi ra từ nhà Giang Tĩnh Bạch.

Không có tình cảm sao có thể ngủ cùng nhau?

Mình đúng là heo!

Nhưng không phải Hi Hi nói Giang tổng và Đào Ỷ Đồng ở bên nhau sao?

Chẳng lẽ hai người đấy cũng chia tay?

Nếu thế vì sao Đào Ỷ Đồng còn gọi Giang tổng đến?

Có vẻ như không phải chia tay.

Cô hiểu tính cách của Ngư Hi, nếu người kia đã có bạn gái thì sẽ không dây dưa, đã chia tay thì sẽ không yêu lại.

Đầy đầu Chung Thần là mười vạn câu hỏi vì sao, xoắn xuýt đến thắt cả ruột, thấy Ngư Hi có vẻ không vui, cô hít sâu, chuyển đề tài: "Trưa nay đạo diễn Triệu mời chúng ta đi ăn ở Thiên Tuyền."

Coi như tiệc đóng máy cảnh ở trường học. Ngư Hi hiểu, gật đầu.

Chung Thần hỏi tiếp: "Lát nữa phải quay tiếp ạ?"

Ngư Hi nhìn đồng hồ: "Còn một cảnh nữa."

Cảnh này vốn được xếp vào buổi chiều, không ngờ buổi sáng thật thuận lợi, cảnh của Đào Ỷ Đồng cùng Kỷ Lâm Phong sau ba lần đã qua, đạo diễn Triệu còn thấy ngạc nhiên, cảnh tiếp theo của cô cùng Kỷ Lâm Phong cũng qua rồi, hiện tại chỉ còn cảnh của một mình cô.

Đạo diễn Triệu rất yên tâm để Ngư Hi độc diễn, dứt khoát quay xong trong buổi sáng, đến lúc liên hoan còn có thể uống rượu mừng với mọi người, buổi chiều cũng không cần làm việc nữa.

Vậy nên phải tranh thủ thời gian.

Ngư Hi không có ý kiến, quay xong trong buổi sáng là tốt nhất, ăn xong có thể về chuẩn bị, bốn giờ chiều còn phải thu âm ca khúc cuối phim.

Chỉ là ai đó cứ ở lì tại đây, vẫn khiến cô bị phân tâm một chút.

Nghĩ vậy, Ngư Hi nghiêng đầu nhìn về phía Giang Tĩnh Bạch.

Giang Tĩnh Bạch đang cúi đầu trầm tư, đột nhiên gọi: "Cô Mạc."

"Giang tổng cứ gọi tên em đi."

Tốt xấu gì hai cô bây giờ cũng cùng một phe, cùng thích một nữ thần, hơn nữa đã tâm sự lâu như vậy, cứ cô Mạc này cô Mạc nọ thì quá xa lạ, cô còn hy vọng có cơ hội nói chuyện sâu hơn với Giang Tĩnh Bạch.

Nói chuyện về Ngư lão sư cùng chị ấy thật sự rất thích!

Giang Tĩnh Bạch nghe vậy khẽ gật đầu: "Ngư Hi gọi cô là gì?"

"Ngư lão sư ạ?" Mạc Ninh Hoan ngây ngô cười: "Chị ấy gọi em là Hoan Hoan."

Giang Tĩnh Bạch: "Vậy tôi cũng gọi em là Hoan Hoan."

Cô không hay cười, tính khí luôn lạnh nhạt, trời sinh nghiêm túc, không giận mà uy, lúc không cười chân mày sẽ lộ ra sắc bén, đường nét ngũ quan cũng không mềm mại như con người mình, lúc đầu Mạc Ninh Hoan mới tiếp xúc với cô còn hết sức câu nệ, luôn sợ nói gì sai, sau khi nói chuyện nửa tiếng liền thấy cô thật sự rất tốt, mới không còn e sợ như trước.

Giờ phút này nhìn cô cười lên, Mạc Ninh Hoan cảm thấy càng đẹp mắt, có cảm giác giống như nụ hoa đang từ từ nở rộ.

Khiến đôi mắt người nhìn phát sáng.

Khí chất của cô không phải loại minh diễm, nụ cười nhạt treo trên bờ môi có vẻ trong trẻo lạnh lùng, cũng mang theo vài phần tài giỏi mà ưu nhã.

"Giang tổng, chị nên cười nhiều hơn."

"Chị cười lên rất đẹp."

Đôi tay giao nhau đặt trên đầu gối, Giang Tĩnh Bạch khẽ gật đầu: "Cảm ơn."

Mạc Ninh Hoan lúc này mới nhớ tới lời cô nói: "Chị muốn em làm gì ạ?"

Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Muốn nhờ em giúp tôi một việc."

......

Ngư Hi ra ngoài, nhìn thấy ánh mắt của Giang Tĩnh Bạch, đang chuẩn bị đi bổ trang liền nghe thấy Mạc Ninh Hoan gọi mình.

"Ngư lão sư!"

Mạc Ninh Hoan điên cuồng vẫy tay với Ngư Hi, thanh âm xuyên qua nửa phim trường, Ngư Hi hết cách, cúi đầu đi đến, Mạc Ninh Hoan hớn hở: "Ngư lão sư."

"Chị nóng không, em lấy nước cho chị?"

Vừa dứt lời, Giang Tĩnh Bạch đã đưa nước đến, Mạc Ninh Hoan ở bên cạnh vui sướng cười tươi.

Ngư Hi không hiểu hai người này từ khi nào lại thân nhau như vậy.

Đang định nói không cần, Giang Tĩnh Bạch đã mở nắp chai đưa cho cô, Ngư Hi đành gật đầu nhận lấy: "Cảm ơn."

Nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trời nóng, nước cũng bị nhiễm nhiệt.

Mạc Ninh Hoan đứng cạnh Ngư Hi hỏi: "Lát nữa Ngư lão sư còn phải quay không ạ?"

Ngư Hi gật đầu: "Còn một cảnh cuối cùng."

Mạc Ninh Hoan: "Buổi chiều không phải quay nữa ạ?"

"Ừ, sáng nay sẽ kết thúc."

Mạc Ninh Hoan cắn môi: "Vậy sao."

"Em có thể chụp ảnh cùng chị được không?"

Vốn khi nào quay xong ở đây mấy nhân vật chính cũng sẽ được chụp ảnh lưu niệm, nhưng Mạc Ninh Hoan không tham gia các cảnh ở trường học. Ngư Hi cong môi: "Được thôi."

Mạc Ninh Hoan phấn khởi, đưa điện thoại cho Giang Tĩnh Bạch: "Giang tổng, nhờ chị chụp hộ chúng em được không?"

Giọng điệu tự nhiên, như thể hai người rất thân thuộc.

Ngư Hi đoán không ra quan hệ giữa hai người này tiến triển nhanh như vậy từ lúc nào, nhưng vẫn đến bên cạnh Mạc Ninh Hoan, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng.

Mạc Ninh Hoan làm ký hiệu tay, Ngư Hi cũng tiện tay phối hợp, Giang Tĩnh Bạch nhìn hai người trên màn hình, chụp liên tiếp ba bốn kiểu.

"Được rồi."

Thái độ dịu dàng, không chút nào như mất kiên nhẫn.

Ngư Hi nhíu mày, còn chưa kịp nói lại nghe được tiếng Mạc Ninh Hoan: "Giang tổng, chị cũng chụp với Ngư lão sư một kiểu đi."

"Đây vẫn là lần đầu tiên Ngư lão sư đóng vai học sinh, cơ hội rất hiếm có."

Giang Tĩnh Bạch nghe vậy nhìn sang Ngư Hi, ánh mắt dịu dàng, giọng nói mang theo ý cười: "Được không?"

Ặc.

Được không à?

Ngư Hi cắn răng: "Được."

Giang Tĩnh Bạch lập tức đổi vị trí với Mạc Ninh Hoan, nhưng cô không giơ tay làm ký hiệu gì, trên mặt là nụ cười nhạt không rõ ràng, hai tay rất quy củ buông xuống hai bên, Mạc Ninh Hoan nhìn hai người không hề giao tiếp với nhau, đoán Giang Tĩnh Bạch nhất định đang ngại ngùng.

Fan mới nhìn thấy thần tượng đều kích động, cô hiểu mà.

Vì vậy Mạc Ninh Hoan tốt bụng nói: "Giang tổng, chị lại gần Ngư lão sư một chút, thả lỏng ra."

Giang Tĩnh Bạch nghe vậy dịch đến bên Ngư Hi, hai người đứng sát cạnh nhau, Ngư Hi mặc đồng phục học sinh, tóc dài buộc lên thành đuôi ngựa, gương mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng, trẻ trung năng động đầy sức sống, khiến Giang Tĩnh Bạch hoảng hốt như vừa trở về thời đi học.

Bàn tay buông bên người nắm lại, đặt lên bờ vai Ngư Hi, ôm cô vào trong lòng.

Ngư Hi đi giày thể thao, tất nhiên không thể cao bằng Giang Tĩnh Bạch đi giày cao gót, cô dễ dàng bị ôm vào lòng, vừa định cử động, Mạc Ninh Hoan liền nói: "Tốt, hai chị cứ như thế!"

Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu, nhìn thấy đôi khuyên màu xanh nhạt trên tai Ngư Hi, chiếc cổ thiên nga trắng nõn thon dài đeo dây chuyền màu bạc, mặt dây hình mèo độc đáo đang lắc lư trên xương quai xanh xinh đẹp.

Lòng bàn tay cô hơi đổ mồ hôi, nhịn không được nắm chặt.

Ngư Hi rũ mắt nhìn bàn tay đang ôm bả vai mình, năm ngón tay thon dài khéo léo, không mang bất kỳ đồ trang sức nào, móng tay mượt mà, không sơn màu lại sạch sẽ, rất hợp với khí chất của Giang Tĩnh Bạch.

"Nhìn em này!"

Mạc Ninh Hoan cười với hai cô: "Nhìn về phía em này."

Ngư Hi ngẩng đầu, cùng Giang Tĩnh Bạch nhìn về phía Mạc Ninh Hoan, thời tiết vừa vặn, gió nhẹ ấm áp, hai người mang theo nụ cười nhẹ nhàng cùng rơi vào một bức ảnh.

"Được rồi."

Mạc Ninh Hoan chụp liền mấy bức đắc chí đến bên hai người, đưa điện thoại cho Giang Tĩnh Bạch: "Ngư lão sư, Giang tổng, hai chị đứng cạnh nhau thật đẹp đôi."

Đều xinh đẹp như vậy, nhìn thật thích, khí chất cũng ưu nhã mê người.

Tâm tình Giang Tĩnh Bạch không tệ, cô nhận điện thoại, đuôi mắt nâng lên: "Cảm ơn em."

Ngư Hi cất lại nụ cười yếu ớt vừa rồi, nói: "Tôi còn cảnh quay, đi trước."

Mạc Ninh Hoan vẫy tay: "Ngư lão sư đi thong thả."

Giang Tĩnh Bạch nhìn bóng hình Ngư Hi rời đi, lại cúi đầu nhìn bức ảnh trên điện thoại, vẻ mặt vui sướng.

Không ngoài dự đoán, Ngư Hi độc diễn hai lần liền qua, quay xong, đạo diễn Triệu mới dẫn nhân viên cùng nhà sản xuất tới chỗ Giang Tĩnh Bạch chào hỏi: "Giang tổng, thật có lỗi, khiến cô đợi lâu rồi."

Giang Tĩnh Bạch bình thản: "Không có gì."

Đạo diễn Triệu cùng mấy người khác nhìn nhau: "Vậy nếu không có việc gì, chúng ta đi thôi?"

Giang Tĩnh Bạch nhìn về hướng Ngư Hi đang thay quần áo, môi đỏ khẽ mở, giọng nói không để ai phản bác: "Đợi một lát nữa đi."

Đạo diễn Triệu lau mồ hôi rịn trên đầu: "Được rồi."

Đợi đến khi mấy diễn viên đều thay đồ xong, mọi người mới lũ lượt cùng đi đến khách sạn.

Phòng riêng vẫn là nơi cũ, vị trí ngồi cũng không thay đổi nhiều, Kỷ Lâm Phong ngồi cạnh Ngư Hi, thì thầm hỏi: "Ỷ Đồng nói dẫn một người đến, hóa ra là Giang tổng."

"Chị Hi, rốt cuộc hai người đấy có quan hệ gì?"

Tuy rằng trong đoàn phim đã truyền tai nhau về quan hệ hai người đến sắp điên rồi, nhưng trước khi được khẳng định, mọi người cũng chỉ dám thảo luận riêng, quan hệ giữa Kỷ Lâm Phong và Đào Ỷ Đồng không tệ, nhưng dù sao cũng là chuyện riêng, cậu ta không dám hỏi chính chủ, chỉ dám lén lút nói cùng Ngư Hi.

Ngư Hi cúi đầu nhấp một ngụm trà, không trả lời.

Kỷ Lâm Phong cũng không còn để ý, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng người bên kia.

Giang Tĩnh Bạch ngồi cạnh Ngư Hi, bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, đạo diễn Triệu ở ngoài đón người, những người còn lại cũng xì xào nói chuyện, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía Giang Tĩnh Bạch, tò mò nhìn cô rồi nhìn Đào Ỷ Đồng, không ai dám thảo luận thành tiếng.

"Đến đây." Đạo diễn Triệu dẫn người đi vào, ngồi xuống đối diện Giang Tĩnh Bạch, cười xòa: "Mấy cô cậu phải nhanh chân nhanh tay lên, để lỡ thời giờ của Giang tổng rồi."

"Không sao." Giọng nói trầm ổn của Giang Tĩnh Bạch cất lên trong căn phòng yên tĩnh, đạo diễn Triệu tiện đà nói: "Lần sau chắc chắn sẽ không để cô đợi lâu."

Nói xong trở về chỗ ngồi, rót rượu: "Mời cô."

Giang Tĩnh Bạch không nói gì, trợ lý Tiếu cười giải thích: "Giang tổng tạm thời không thể uống rượu."

Đạo diễn Triệu lập tức nhớ lại chuyện Giang Tĩnh Bạch bị đánh, lúng túng cười: "Xem trí nhớ của tôi này, tự phạt tự phạt."

Hai ly rượu vào bụng, bàn ăn mới náo nhiệt hơn một chút, mọi người không dám đến gần Giang Tĩnh Bạch, chỉ có thể tự tìm bạn nhậu cho mình, Ngư Hi cúi đầu ăn, gương mặt cứng đờ, nhìn không ra mừng hay giận.

Ngay khi bầu không khí trên bàn ăn dần nóng hơn, điện thoại của Giang Tĩnh Bạch vang lên, cô ra hiệu với đạo diễn Triệu: "Thật có lỗi, tôi phải nghe điện thoại."

Đạo diễn Triệu gật đầu liên tục: "Xin cô cứ tự nhiên."

Giang Tĩnh Bạch nhận cuộc gọi, mọi người bên bàn ăn tự giác đè thấp thanh âm. Giang Tĩnh Bạch vâng dạ vài câu rồi đưa điện thoại cho Đào Ỷ Đồng: "Mẹ bảo cậu nghe điện thoại."

"Ra ngoài tiếp đi, trong này ồn quá mẹ không nghe rõ."

Đào Ỷ Đồng thấy cô đưa điện thoại đã sửng sốt, nghe được lời cô nói càng ngạc nhiên, suy nghĩ vài giây rồi nhận lấy, nói với đạo diễn Triệu: "Đạo diễn, em ra ngoài nghe điện thoại."

Đạo diễn Triệu như bừng tỉnh từ giấc mộng, gật đầu: "Được."

Chờ sau khi Đào Ỷ Đồng rời khỏi, mọi người trong phòng vẫn chưa kịp phản ứng, phó đạo diễn đẩy tay đạo diễn Triệu, ông ho khẽ, hỏi: "Giang tổng, cô và Ỷ Đồng..."

Giang Tĩnh Bạch cười nhạt: "Thật có lỗi, đạo diễn Triệu, trước đấy quên nói với ngài, Ỷ Đồng là em gái của tôi."

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô bổ sung thêm một câu: "Em gái ruột."

Lạch cạch!

Mấy chiếc đũa rơi xuống bát sứ, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play