Bởi vì người nói không phải ai khác, chính là Tưởng Xà! Tưởng Xà có thể được coi là đại sư tỷ của Thanh Hà Đường, cô ấy không chỉ là tiền bối.
Võ thuật cũng không tồi.
Nhưng … đó chỉ là ở Thanh Hà Đường! Ở những đường khẩu khác, một chút thực lực của Tưởng Xà căn bản không đủ đề nhìn, ít ra Tiểu Minh con trai của đường chủ Cổ Linh Đường, muốn đánh Tưởng Xà.
E rằng chỉ dùng một tay là đủ rồi.
“Tưởng Xà, cô đừng nói nữa! Đề tôi tới!”
Ánh mắt Trường Anh lộ vẻ lo lắng.
Nhỏ giọng kêu.
“Sư huynh, anh không thể là đối thủ của Tiểu Minh! Nếu như anh thách đấu hắn, nhất định sẽ thua, đến lúc đó Tiểu Minh sẽ ép anh gia nhập vào Cổ Linh Đường của bọn chúng! Nếu mà như vậy thì cái gì cũng không thể thay đổi nữa!”
“Yên tâm, nếu như anh thua rồi, anh sẽ dùng cái chết đề bày tỏ sự thanh bạch của mình! Anh tuyệt đối sẽ không bao giờ gia nhập vào Cổ Linh Đường của hắn ta, dù cho có chết, anh cũng sẽ làm ma của Thanh Hà Đường!"”
, Trường Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Sư huynh! Sao anh không khai hóa như vậy? Em không phải là muốn anh đi đấu với Tiểu Minh, mà là muốn để một người họ Phan đánh với hắn ta!”
Tưởng Xà nhỏ giọng nói.
“Anh ta?”
Trường Anh sửng sốt.
“Thực lực của tên họ Phan còn mạnh hơn cả anh và em.
Anh ta và Tiểu Minh giao đấu, có lẽ có cơ hội!”
“Nhưng thực lực của Tiểu Minh không hề đơn giản.
Hắn ta được mệnh danh là đệ nhất cao thủ của Cổ Linh Đường, hắn là mầm mống tiếp theo tiến vào tầng mặt đó, anh thừa nhận thực lực của tên họ Phan rất tốt, nhưng nếu anh ta thật sự muốn đấu lại, anh e là anh ta sẽ phải chịu đau khổ! “Tiểu Minh cau mày.
“Nói như vậy sư huynh à, anh nghĩ khả năng chiến thắng của anh ta sẽ thấp hơn của anh sao?”
Tưởng Xà nói với tâm trạng không tốt.
“Không phải như vậy, anh chỉ là lo lắng.”
“Lo lắng về cái gì?”
“Anh lo là người này ra tay…sẽ không dùng toàn lực! Dù sao thắng bại trận chấn ường này cũng không liên quan gì đến anh ta.”
Trường Anh khàn giọng nói.
Thật là vậy.
Phan Lâm không phải là người của Thanh Hà Đường.
Mục đích của anh đến đây là để người của Thanh Hà Đường giúp anh tham gia đại hội Đông Hoàng, không hơn không kém.
Thanh Hà Đường như thể nào, làm sao anh có thể bận tâm? Chỉ cần Thanh Hà Đường trong một thời gian không chết, anh có thề ngồi một bên mà xem kịch.
Nhưng Tưởng Xà lại không nghĩ vậy.
“Sư huynh, anh có ngốc không vậy? Người này lại không phải là người của Đông Hoàng Giáo chúng ta, anh ta chỉ là một người ngoài, quy tắc gì đó đều không hiểu, chúng ta có thể lừa anh ta! Hơn nữa trong tình cảnh này chúng ta không muốn người này rời khỏi Thanh Hà Đường của chúng ta sao? Nếu như một lát nữa anh ta lộ ra một chút thực lực.
Nhất định sẽ thu hút sự chú ý của Tiểu Minh, Tiểu Minh không phải đồ ngốc! Là thiên tài võ học.
Nhãn lực của hẳn so với anh và em còn mạnh hơn rất nhiều! Nếu như người này thắng thì đương nhiên càng tốt, còn nếu như thua thì Tiểu Minh cũng sẽ nhất định không cần anh.
Thay vào đó, hắn ta sẽ chọn người đó gia nhập vào Cổ Linh Đường của hắn ta, bằng cách này, chúng ta không chỉ có thể giải quyết cuộc khủng hoảng trước mắt mà còn giải quyết mối nguy hiểm lớn tiềm ẩn này.
Không phải vẹn cả đôi đường, một mũi tên trúng hai con nhạn sao? “Tưởng Xà thấp giọng cười nói.
Ngay khi cô ấy nói điều này, đôi mắt của Trường Anh sáng lên.
“Đây vẫn có thể xem là một cách tốt! Chỉ là … sư muội, chúng ta làm như vậy, có phải là không có hậu đạo hay không?”
Trường Anh có chút không nhịn được.
Khi Tưởng Xà nghe đến đây, cả người đều choáng di.
“Chúng ta đều muốn vào nhà cướp của, chặn đường cướp bóc, còn tính là có hậu đạo hay không có hậu đạo sao? Chẳng lẽ anh muốn giương mắt nhìn Thanh Hà Đường của chúng ta sụp đổ sao?”
Tưởng Xà bất lực nói.
Trường Anh thở dài một hơi.
Trầm mặc gật đầu.
“Vậy được thôi, làm theo lời em đi!”
“Được!”
Tưởng Xà gật đầu.
Sau đó đi về phía Phan Lâm ở đẳng kia.
“Lâm đại ca, anh có thể thay thế cho Thanh Hà Đường của chúng tôi ra trận không?”
Tưởng Xà nói.
“Chuyện này có liên quan đến tôi sao?”
Phan Lâm nhẹ giọng hỏi.
“Lâm đại ca.
Anh hãy nghĩ xem, nếu như anh thay thế chúng tôi ra trận.
Điều đó có nghĩa là anh là người của Thanh Hà Đường của chúng tôi, đến lúc đó anh cũng sẽ có thể danh chính ngôn thuận tham gia đại hội Đông Hoàng của chúng tôi đó!”
Tưởng Xà cười.
Phan Lâm nghĩ một lát, gật gật đầu: “Cũng có lý, nếu đã như vậy thì tôi sẽ tham gia, nhưng mà có một điều, thi đấu đấu võ, quyền cước không có mắt, toi lo lắng tôi ra tay nặng, cục diện sẽ khó mà thu dọn.”
“Haha, Lâm đại ca, yên tâm đi, Tiểu Minh này cũng không phải người thường! Ít ra Trường Anh sư huynh còn kém xa đối thủ, nếu anh coi hắn ta là người ở cùng cấp độ của chúng tôi, vậy thì anh sai quá sai rồi đó!”
Tưởng Xà mỉm cười.
“Được!”
Phan Lâm yên tâm rồi, trực tiếp ra đứng ở trước mặt Tiểu Minh.
Nhìn thấy Phan Lâm, mọi người không khỏi lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
“Người này là ai?”
“Đẹp trai tuấn tú như vậy, trước kia sao chưa từng thấy qua.”
“Anh ta là người của Thanh Hà Đường sao?”
“Rất đẹp trai…”
“Anh ta đang làm gì vậy?”
Người của Cổ Linh Đường bắt đầu thảo luận.
“Tưởng Xà, tên gia hỏa này đang làm cái gì vậy?”
Tiểu Minh cau mày nhìn Tưởng Xà.
“Tiểu Minh, đây là Lâm sư đệ của tôi! Lâm sư đệ là đệ tử mà hôm nay sư phụ vừa mới thu nhận, bây giờ, anh ấy sẽ thay mặt cho Thanh Hà Đường của chúng tôi ra trận!”
Tưởng Xà lớn tiếng nói.
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều giật mình, ngay lập tức bật cười rộ lên.
“Ha? Một đệ tử mới thu nhận sẽ ra đấu với Tiểu Minh sư huynh của chúng tôi sao? Tưởng Xà, cô điên rồi sao?”
“Thanh Hà Đường hết người rồi sao? Không đúng, Trường Anh không phải vẫn còn đứng đó sao?”
“Chẳng lẽ Trường Anh đã bị Tiểu Minh sư huynh của chúng ta làm cho sợ đến mức không dám ra tay, liền để cho một đệ tử mới tới đi tìm chết?”
“Những người ở Thanh Hà Đường quá vô liêm sỉ rồi đó?”
Người của Cổ Linh Đường ôm bụng cười lớn..
Tiểu Minh cũng hừ lạnh một tiếng trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn.
“Thế nào? Cô là muốn sư đệ này của cô mới gia nhập vào Thanh Hà Đường một ngày liền trở thành kẻ tàn phế sao?”
—————————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT