¬ Chương 907: Hợp tác với nhà họ Phan Phan Lâm không ngờ được rằng lúc này nhà họ Phan lại phái người đến Giang Thanh.
Trước kia nhà họ Phan cũng từng phái người đến Giang Thành tìm Phan Lâm, nhưng mục đích của bọn họ không phải là Phan Lâm, mà là chủ tịch Lâm.
Trong mắt bọn họ, chỗ chống lưng bị vứt bỏ này đã không còn giá trị lợi dụng nữa, bây giờ cả Giang Thành chỉ có bác sĩ Lâm mới xứng đáng lọt vào mắt xanh của họ.
Phan Lâm vốn dĩ không muốn: đi, nhưng do dự một hồi, anh vẫn quyết định đến tìm hiểu xem mục đích của nhà họ Phan là gì.
Anh nhanh chóng lái xe tới quán cà phê Tây Lam.
Lúc này, có vài người đang ngồi trong quán.
Phan Yến Dương đang nhâm nhỉ cà phê ở một góc bàn.
Bà ta vẫn giữ được phong thái sang chảnh, quý phái như xưa, khắp người đắp toàn đồ hiệu,còn mang theo cả hai tên vệ sĩ mặc vest đen đeo kính râm, chỉ nhìn cách ăn diện này đã biết xuất thân của Phan Yến Dương không hề tầm thường.
Phan Lâm bước đến và ngồi thằng xuông.
“Thưa quý khách, xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?”
Nhân viên phục vụ tay cầm menu lịch sự hỏi.
“Anh ta không cần gì đâu, tránh ra đi, đừng quấy rầy chúng tôi bàn chuyện!”
Phan Yến Dương liếc nhìn Phan Lâm một cái, đặt tách trà trong tay xuống, vẻ mặt vô cảm.
Nhiên viên phục vụ hơi ngượng, đang chuẩn bị rời đi thì Phan Lâm lại nắm lấy tay Cô: “Không cần nghe lời bà ta, menu đâu tôi muốn xem một chút.”
“Chuyện này… vâng thưa quý khách.”
Cô nhân viên mỉm cười đặt menu lên bàn.
Phan Yến Dương thấy vậy liền chau mày biểu lộ sự tức giận, nhưng bà ta cũng không dám hó hé.
Đợi Phan Lâm gọi đồ uống xong, Phan Yến Dương mới lên tiếng: “Được rồi chứ? Chúng ta nói thẳng vào vấn đề đi!”
”
“Không vội., tôi đói rồi, đợi tôi ăn xong hẳn nói.”.
ngôn tình tổng tàiPhan Lâm điềm đạm đáp lời.
“Đồ khốn! Phan Lâm, cậu có ý gì hả? Cậu đến để chọc tức tôi sao?”
Phan Yến Dương quát lên, tay đập xuống bàn, mắt trừng trừng nhìn anh.
“Có vẻ như chúng ta không thể nói chuyện tiếp được rồi, nếu đã như vậy thì tôi xin phép đi trước đây.”
Phan Lâm cũng không vòng vo, anh đứng phắt dậy bỏ đi.
Nhưng hai tên vệ sĩ đứng hai bên đã chặn anh lại.
“Phan Lâm! Cậu cũng không nhìn lại xem mình là cái thứ gì? Một kẻ bị gia tộc ruồng bỏ! Một tên nghiệt chủng! Tôi gọi cậu đến đề gặp mặt là đã cho cậu chút thể diện rồi, đừng có được voi đòi tiên, mau ngoan ngoãn ngồi xuống trả lời mấy câu hỏi của tôi! Rõ chưa? Còn không tôi sẽ cho cậu biết tay.”
“Cho tôi biết tay? Được được, bà động thủ đi, tôi cũng rất tò mò muốn biết bà đã chuẩn bị gì để cho tôi biết tay đây?”
“Mày!”
Phan Yến Dương nổi giận đùng dùng, muốn sai thuộc hạ lập tức đánh cho Phan Lâm một trận nhừ tử ngay tại chỗ.
Nhưng lý trí vẫn mách bảo bà ta nên kiềm cơn giận lại.
Động thủ ở đây sẽ làm lớn chuyện, như vậy không hề có lợi cho bà ta chút nào! Càng huống hồ, tên cứng đầu như Phan Lâm có đánh chết hắn cũng không xả được hận.
Phan Yến Dương nghĩ đến lý do bà ta đến đây, cố gắng hít một hơi thật sâu, nói: “Rốt cuộc mày muốn như thế nào?”
“Thái độ tốt một chút, sau đó ngoan ngoãn đợi tôi ăn xong, ăn xong rồi, chúng ta sẽ bàn chuyện, còn chưa xong thì bà cứ ngồi đó đợi, hiểu không?”
Phan lâm bình tĩnh đáp.
Đến hsi tên vệ sĩ đi theo cũng không nhịn nồi giọng điệu kiêu ngạo này.
Nhưng dù sao Phan Yến Dương cũng phải nhịn.
Bà ta ngồi xuống ghế, nhắm chặt mắt, cố gắng hít một hơi thật sâu, có vẻ như đang nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh lại.
Còn Phan Lâm sau khi đồ ăn dọn ra thì vẫn thản nhiên ăn uống.
“Tạp chủng vẫn là tạp chủng! Quả nhiên là ăn như chết đói, con cháu Lâm gia tuyệt đối không thể có loại tạp chủng như vậy, chắc chắn là truyền như mẹ mày sang!“ Phan Yến Dương ấm ức chửi thầm trong bụng.
Khoảng 20 phút sau.
Phan Lâm uống cạn cà phê trong tách, chép miệng: “Được rồi, chúng ta có thể nói chuyện rồi, nói đi, gọi tôi đến có việc gì?”
“Gia tộc tối qua tra được, mày đã trúng giải thưởng lớn ở một sự kiện tại Dương Hoa, giành được Song Hoa Hy Vọng, mặc dù lễ phục đã bị hỏng, nhưng người làm hỏng nó đã đền cho mày một khoản tiền bồi thường rất lớn, đúng không?”
Phan Yến Dương hỏi.
Phan Lâm ngạc nhiên: “Thế thì sao?”
Bồi thường 350 tỷ, nhìn thì quả thực rất lớn, nhưng đối với nhà họ Phan mà nói, 350 tỷ chẳng đáng là bao nhiêu.
Lẽ nào nhà họ Phan mà còn thèm thuồng 350 tỷ của anh? Làm sao có thể chứ? “Tao nghe nói mày đem 350 tỷ này đầu tư vào tập đoàn Duyệt Nhan của vợ mày đúng không?”
Phan Yến Dương nheo mắt nhìn Phan Lâm, miệng nở nụ cười nham hiểm.
“Nhà họ Phan điều tra cũng nhanh thật đấy… Không sai, 350 tỷ này tôi đều đâu tư vào tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan, có vấn đề gì sao? Chuyện vặt vãnh này mà nhà họ Phan cũng bận tâm đến à?”
“Đương nhiên phải bận tâm, Phan Lâm, có lẽ mày không biết, thực tế mấy ngày trước tập đoàn Duyệt Nhan đạt được chiến lược hợp tác cùng Dương Hoa, hai bên càng thắt chặt quan hệ hợp tác, bây giờ mày đã trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Duyệt Nhan, điều này có nghĩa là, bây giờ mày thực sự đang làm ăn cùng với Dương Hoa đó, mày hiểu không?”
Phan yến Dương cười.
“Nhưng chuyện này có liên quan gì đến nhà họ Phan chứ?”
Phan Lâm vẫn chưa hiểu, hỏi lại.
“Đương nhiên có liên quan, mà liên quan rất lớn là đẳng khác!”
Phan Yến Dương vẫn cười hết sức nham hiểm: “Nhà họ Phan bọn tao gần đây có vài hạng mục lớn nhưng vẫn chưa tìm được đối tác thích hợp, vi thế tao muốn mày đại diện cho nhà họ Phan thử hợp tác một lần với Dương Hoa, thế nào?”
Phan Yến Dương vừa nói dứt lời, Phan Lâm đã bộc lộ sự kinh ngạc tột độ.
Nhà họ Phan… lại muốn hợp tác với Dương Hoa? Anh hơi chau mày.
Trước giờ quan hệ giữa nhà họ Phan và Dương Hoa không tốt đẹp mấy, cộng thêm mấy chuyện trước kia khiến nhà họ Phan đắc tội lớn với Dương Hoa, theo lý mà nói, hai bên không thể làm ăn chung với nhau, cũng không thể duy trì lâu dài được.
Nhưng tại sao nhà họ Phan lại muốn di bước này? “Là hạng mục gì? Nói tôi nghe thử xem.”
Phan Lâm lạnh lùng hỏi.
“Nói với mày thì có ích gì? Mày chỉ cần mở đường giúp tao nói chuyện với bên ấy, những việc khác mày đừng hỏi nhiều!”
Phan Yến Dương gẳn giọng.
“Vậy thì thành thật xin lỗi, các người tìm người khác đi!”
Phan Lâm lắc đầu.
Thẳng thừng từ chối.
“Mày… đứng lại”
Phan Yến Dương quát lên.
Nhìn vẻ kiên quyết của Phan Lâm, bà ta bất lực đành cắn chặt răng, nói: “Được, nói cho mày biết cũng chả sao!”
—————————-