Lời này hừa nói xong, ngay cả Lâm Huy cũng choáng cả người.

Ông có thể thấy sự tự tin tuyệt đối trêи mặt Phan Lâm.

Cứ như anh tính đến tỉnh huống này từ lâu rồi.

“Không được thông qua? Sao vậy? Chú tịch Lâm, chẳng lẽ thuốc của tôi là do anh giám định chắc?”

Lâm Huy hừ lạnh.

“Tất nhiên là không phải, tôi chỉ muốn nói rằng phương thuốc người mà xếp vào bên cạnh tôi đế ăn cáp là phương thuốc chưa hoàn chỉnh.

Thuốc mà ông chế tạo ra không đủ để trị liệu bệnh tiếu đường! Nếu ông cố tình mang một loại thuốc chưa hoàn chỉnh cho bệnh nhân trị liệu thì đấy là hại người”

Phan Lâm nói.

Lâm Huy nghe thấy thể, hãi hùng khϊế͙p͙ vía, nhưng lúc này ông cũng không quan tâm nhiều đến vậy, säc mặt đỏ bừng giận dử: “Anh đừng ăn nói hàm hồ! Thuốc của chúng tôi sao có thế không hoàn chỉnh được, đừng hòng đổi trắng thay đen!”

“Sao? Giám đốc Lâm không tin? Được thôi, chúng ta nói chuyện chút, loại thuốc mới của ông vẫn chưa có mặt trêи thị trường! Hay… đế tôi nói ra công thức loại thuốc mới của ông chơ tất cả mọi người biết?”

“Anh ăn cắp phương của tôi, chắng lẽ lại không biết công thức chắc?”

Lâm Huy hừ lạnh.

“Ông đừng vội, tôi sẽ đem công thức của ông nói ra trước, rồi tôi lại nói cho mọi người về công thức thuốc đặc trị bệnh tiểu đường của Dương Hoa, chờ ông nghe xong ông sẽ biết”

Lâm Huy nghe vậy, trong lòng xuất hiện linh cảm xấu.

Phan Lâm cười nhẹ, đợc công thức của Lâm Huy ra.

“Ông có công hố thuốc của ông nghiên cứu ra là lấy ‘quả hạnh làm dần, kết hợp với platycodon grandiflorum, nhân sâm, bạch chỉ, hạt hướng dương, sau đó cho thêm hơn chục loại được liệu đông y như Mạn Hoa, Tam Thủy Thảo đế điều chế… giám đốc Lâm, tôi nói có đúng không?”

Sắc mặt Lâm Huy trở nên khó coi.

Ông muốn phủ nhận, thế nhưng thuốc đã mang đi giám định, văn phòng giám định giữ đơn thuốc, không thế phủ nhận được, nếu không khi kết quả giám định công bố ra thì khác gì tự vả? “Thì sao? Thăng trộm này!”

Lâm Huy giận dữ nói.

“Tỏi còn chưa nói ra đơn thuốc của tôi mà, ông đừng vội”

“Công thức của anh còn không phải cũng giống như này sao?”

Lâm Huy hữ lạnh.

Phan Lâm lắc đầu: ‘Không không không, công thức của tỏi và của ông không giống nhau!”

“Anh có ý gì… “Đơn thuốc của tỏi là lấy trường khang, trầm hương, cắt thu làm dẫn.

Phối với quân dời tử, thiên đông, ngọc trúc, long cốt, đế trung hòa với công thức có một không hai độc Huyền của tôi… giám đốc Lâm, Ông nói tôi ăn cắp công thức của ông, vậy tại sao công thức của chúng ta lại không giống nhau?* Phan Lâm cười nhẹ.

Một câu này khiến sảc mặt Lâm Huy trảng bệch, không ngừng lùi về phía sau, ngón tay run rẩy chỉ về phía Phan Lâm, nói không nên lời.

Sao công thức trong tay hai người lại không giống nhau? Không giống nhau tí nào! Thế sao gọi là trộm được? Đầu óc Lâm Huy chỉ còn một đống hỗn độn.

“Chắc ông thắc mắc lầm nhí? Vì sao đơn thuốc ông phái người đến ăn cắp lại không giống với đơn thuốc mà tôi nghiên cứu chế tạo? Tôi nói cho ông biết, thật ra nguyên nhân rất đơn giản, từ đâu đến cuổi tỏi có hai công thức, một cái là công thức giả để phòng ngừa bị gián điệp thương mại đánh cắp.

Còn cái kia mới là công thức thật, được Dương Hoa hảo mật kỹ càng, từ đầu đến cuối, công thức mà ông lấy được chính là giả!”

Phan Lâm cười nhạt.

“Không!! Anh nói dối! Anh đang nói dối! Công thức thuốc trong tay tôi mới là công thức thật! Nó mới là thật!”

Lâm Huy mất kiểm soát, hét lên thê lương.

“Có phải thật hay không Chỉ cần chờ kết quả giám định là rõ, thuốc có thể cứu người thì là thật, còn không, thì là giả!”

Phan Lâm nói.

Cả người Lâm Huy run lên.

Hóa ra từ đầu đến cuối, ông lừa Lâm Động rơi vào bẫy của ông… Cuối cùng, chính ông mới là người rơi vào bảy của Phan Lâm… Lâm Huy không còn gì để nói, mồ hôi lạnh túa ra như nước.

Các phóng viên nằm bắt cơ hội, vội vàng chụp ảnh Lâm Huy.

Người của Thiên Hằng vội vàng tiến lên, vây quanh Lâm Huy, không cho phóng viên quay chụp.

“Chủ tịch Lâm, anh đừng có đánh trống lảng, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi hỏi khi trước đâu! Anh vụ oan cho Thiên Hãng rằng những bệnh nhân ở bệnh viện thành phố là do sứ dụng sản phẩm xà phòng của Thiên Hằng nên bệnh tình trở nặng.

Đây là chuyện vô cùng nghiêm trọng, tôi hi vọng anh có thể mang bằng chứng ra, nếu không thì tôi sẽ tố anh tội nhỉ báng người khác các, anh sẽ phải trả giá á cho lời nói của mình! Đỗ Chí Cường cảm thấy không ốn, bước lên quát.

“Nói đúng lắm! Anh vu oan cho Thiên Hằng của chúng tôi, gây ra dư luận lớn, ảnh hưởng thanh danh của thiên hằng chúng tôi rất nhiều, Chủ tịch Lâm nếu anh không đưa ra được chứng cứ, chúng tôi sẽ kiện anh!”

Lâm Huy lấy lại tinh thần, hét lớn.

“Bằng chứng? Được thôi, tôi có một bản báo cáo xét nghiệm được trích ra từ xét nghiệm của bệnh nhân.

Trêи bề mặt da của họ có rất nhiều chất xung đột với tác dụng đặc biệt của thuổc đặc trị nhồi máu não!”

Phan Lâm lấy ra một tờ giấy trong túi tài liệu nói.

“Điều đó nói lên được gì chứ?”

“Đúng vậy, như thế có nghĩa là vì họ dùng sản phẩm do Thiền Hắng tạo ra chắc? Anh làm vậy là vụ oan giá họa!”

“Đúng! Lâm Huy và Đỗ Chí Cường vội kêu gọi.

“Tuy nhiên, việc xà phòng là do những người bị bệnh nặng chính miệng nói ra!”

Phan Lâm nói lời này, lập tức khiến Đỗ Chí Cường và Lâm Huy câm miệng.

—————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play