*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi nghe đến đây, vẻ mặt của mọi người đều giật mình.

Người đàn ông đầu hói rất tức giận.

“Chủ tịch Lâm! Anh nói đây là ý gì? Anh đang đùa với chúng tôi à?”

“Hợp đồng đến hạn rồi, bôi thường thiệt hại thanh lý cũng được! Cuối cùng anh lại không chịu trả nhà xưởng cho chúng ta! Chủ tịch Lâm! Anh đang muốn ép chúng tôi vào đường cùng sao?”

Những người này tức giận đến mức sấn tới một bước.

“Đừng hiểu sai ý tôi, không phải là tôi không giao nó cho các anh.

Thực ra, hợp đồng đã được lập xong.

Tôi đã thanh lý những khoản thiệt hại.

Nhà máy này không liên quan gì đến tôi.

Không phải tôi không muốn đưa nó cho anh mà là một số người không muốn đưa nó cho các anh.”

Phan Lâm giải thích.

Người đàn ông đầu hói giật mình.

“Chủ tịch Lâm, ý của anh là?”

“Nói cách khác, nhà máy này thực sự đã bị tịch thu!”

Phan Lâm nhún vai.

“Bị tịch thu?”

Mọi người nhìn nhau, tất cả đều bối rối.

“Ai tịch thu?”

Người đàn ông đầu hơi lạnh lùng hỏi.

“Chuyện này tôi không thể nói cho anh biết được.”

Phan Lâm cười.

“Đồ… khốn nạn, nhà máy này thuộc về chúng tôi.

Nếu nó bị tịch thu, chúng ta còn không có quyên được biết sao?”

Người đàn ông đầu trọc hét lên.

“Tôi nghĩ rằng anh chỉ không muốn trả lại nhà máy cho chúng tôi!!!”

“Tôi thật sự không có ý đó, nhà máy này quả thực đã bị tịch thu! Nếu anh thực sự muốn biết là ai, tôi có thể gọi điện thoại hỏi thăm xem người đó có thể nói cho anh biết không!”

Nói xong Phan Lâm lấy điện thoại ra.

Nhưng làm thế nào bên kia có thể quan tâm những điều này? “Lâm! Đừng trì hoãn ở đây! Ông chủ của chúng tôi nói rằng anh sẽ rời khỏi nhà máy này hôm nay! Anh em, đấm bọn họ, đuổi tất cả những người này ra cho tôi, ném hết bọn họ ra khỏi nhà máy!! ”

Gã trọc tức giận, xua tay, gầm lên.

“Đúng.”

Mọi người hét lên, dồn dập tiến tới.

“Mau ngăn họ lại!”

Giám đốc ngay lập tức chỉ đạo các nhân viên an ninh ngăn chặn những kẻ này.

Nhưng số lượng nhân viên an ninh thưa thớt, lại chỉ là những kẻ vốn ăn không ngồi rồi, làm sao có thể là đối thủ của họ? Trong chốc lát, bọn họ đã phá vòng vây, mọi người chạy vê phía nhà máy.

“Cái gì vậy??”

Thư ký Lục hết hồn, lo lắng nói: “Chủ tịch, chúng ta phải tìm người ngăn cản bọn này ngay lập tức!”

“Được rồi!”

—————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play