*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một câu của Phan Lâm giống như sấm sét giữa trời quang, khiến cho Hứa Ngọc Thanh chấn động, trợn mắt há miệng.

Lý Giang đi theo bên cạnh cũng choáng váng, khó tin nhìn Phan Lâm, còn cho rằng tai mình đã nghe nhầm.

Đã bao giờ bọn họ nhìn thấy một Phan Lâm cứng rắn như vậy, đã bao giờ nhìn thấy người con rể yếu đuối nhu nhược lại bá đạo như vậy? “Cậu… cậu… cậu nói cái gì?”

Hứa Ngọc Thanh chỉ tay vào Phan Lâm, môi run run, hai mắt tròn xoe hỏi.

“Thế nào? Có cần tôi lặp lại một lần nữa không?”

Phan Lâm hừ lạnh.

“Cậu cậu cậu … được lắm Phan Lâm! Cậu muốn làm phản rồi ư? Coi như tôi đã nhìn rõ được tên lòng lang dạ sói như cậu, cậu là cái thá gì chứ! Trước đâu cậu không như vậy! Sao nào? Cậu trúng thưởng giải đặc biệt rồi, có tiên rôi! Liên bắt đầu không coi tôi là mẹ vợ nữa sao? Cậu là cái đồ vong ân bội nghĩa! Đồ ác ôn! Đồ ăn cháo đá bát… Hứa Ngọc Thanh nổi điên rồi, một tay chống nạnh một tay chỉ vào chóp mũi Phan Lâm mà mắng to.

Hoàn toàn là dáng vẻ của một người đàn bà chanh chua đang chửi đổng.

Miệng lưỡi thì như khẩu đại bác, các loại từ ngữ dơ bẩn không ngừng tuôn ra.

Sắc mặt Phan Lâm âm trầm, không nói lời nào, ngoảnh mặt làm ngơ.

“Mẹ, sao vậy?”

Lý Ái Vân mặc áo ngủ ánh mắt ʍôиɠ lung bước ra từ trong phòng, nhìn thấy cảnh này, dụi dụi mắt hoang mang hỏi.

“Con gái, con nhìn chông con xem, cánh cứng rồi! Có tiên rồi! Liên bắt đầu sải cánh bay, ngay cả mẹ vợ cũng không xem ra gì.

Mẹ tức chết mất! Tức chết mất!”

Hứa Ngọc Thanh tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, vội vàng quát lên.

Lý Ái Vân ngẩn người ra, cũng lập tức hiểu được vì sao Hứa Ngọc Thanh lại như vậy, cô thở dài bât đắc dĩ nói: “Mẹ, được rồi… được rồi, mẹ bớt giận đi, Phan Lâm cũng không phải cố ý, nói như thế nào thì anh ấy cũng là chồng của con, mẹ tôn trọng anh ấy một chút, chẳng lẽ anh ấy lại không tôn trọng mẹ?”

“Nhưng mà…”

Hứa Ngọc Thanh vẫn muốn nói gì đó, nhưng Lý Giang ở phía sau đã nhanh chóng bước lên nắm lấy cánh tay bà, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho bà.

Hứa Ngọc Thanh thấy vậy thì kiềm chế lửa giận đang cháy phừng phừng trong lòng xuống.

“Bỏ đi, mẹ không thèm so đo với cậu ta!”

Hứa Ngọc Thanh hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói.

“Mẹ, không nói chuyện này nữa, mới sáng sớm ba mẹ đã qua đây là có chuyện gì sao?”

Lý Ái Vân hỏi.

“Hừ, còn chuyện gì? Đương nhiên là đến hỏi các con một chút về chuyện bộ lễ phục kia rồi.”

Hứa Ngọc Thanh khoanh hai tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng hỏi: “Chông con thật là giỏi rôi, chuyện này cũng không nói cho chúng ta biết, cậu ta thật là có tiền đồ!”

—————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play