*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trêи đường quốc lộ.

Một cỗ xe hơi sang trọng tiến băng băng vê phía tỉnh Tuyên Quang với tốc độ đáng gờm.

Trêи dãy ghế sau xe, Hứa Bảo Phúc nâng ly rượu vang trêи tay, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ mà ngẩn người như đang bận suy nghĩ chuyện gì khác.

“Cậu chủ, có điện thoại từ Hàn Long của Tập đoàn Dương Quang ạ.”

Người đang ngồi bên ghế phó lái xoay người cẩn thận đưa điện thoại xuống.

“Ồ? Hàn Long?”

Hứa Bảo Phúc nhếch miệng nhận điện thoại.

“Bảo Phúc, sao thế?”

“Ha ha, không có gì đâu mẹ, hơn phân nửa là do Lý Ái Vân chạy đến Tập đoàn Dương Quang tìm người yêu tố khổ rồi.”

Hứa Bảo Phúc lắc lư ly rượu trong tay, cười mỉm trả lời.

“Hừ, con đ* rách nát kia tố cáo thì sao chứ? Nó tưởng nhà họ Hứa chúng ta sẽ sợ sao? Một nhà giàu mới nổi, vừa nhô đầu từ cái xó xinh nào đó mà cũng dám chơi cùng nhà họ Hứa chúng ta ư? Muốn chết hả! Bọn chúng không biết nhà họ Hứa chúng ta bê thế cỡ nào đây mà.”

Lam Mỹ Kiều nói với vẻ khinh bỉ.

“Để con nghe điện thoại của Hàn Long xem sao đã.”

Hứa Bảo Phúc nheo mắt nhận điện thoại.

“Cậu Phúc đấy à.”

“Có chuyện gì?”

Hứa Bảo Phúc cười hỏi.

“Chủ tịch Phan của chúng tôi muốn mời cậu.’ Hàn Long nói.

“Ô? Trước kia tôi đã đến Tập đoàn Dương Quang để gặp Chủ tịch Phan của mấy người rồi, không ngờ không chỉ không gặp được Chủ tịch Phan, đến cả Chủ tịch Hàn Long ông cũng chẳng thấy mặt mũi tăm hơi đâu, bây giờ tôi đi thì các người lại muốn mời tôi vê à? Các người có thấy mình rẻ tiên không vậy?”

Hứa Bảo Phúc nhấn mạnh đến mức hơi quái dị.

“Hứa Bảo Phúc, cậu nói vậy là có ý gì?”

Hàn Long cau mày.

“Hàn Long, ông cũng khỏi diễn kịch đi cho tôi nhờ.

Ông tưởng tôi không biết mục đích cú điện thoại này của ông là gì sao? —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play